Truyện Trọn Đời Em Nuôi Anh thuộc thể loại: Truyện Ngôn Tình full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Nghiêu Tam Thanh. Đọc truyện ngay tại Truyenff.org Đọc truyện Trọn Đời Em Nuôi Anh của tác giả Nghiêu Tam Thanh, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Series "Trọn Đời Bên Em" kéo dài suốt 10 năm từ năm 2001 đến 2010 đã tạo nên một dấu ấn đặc biệt trong sự nghiệp âm nhạc của nam ca sĩ Lý Hải. Năm 2001, Lý Hải đã cho ra mắt album "Trọn Đời Bên Em" và sau khi phát hành đã bán được 2.500 bản. Thế hệ 8x, 9x không thể -Có một lời trọn đời em vẫn chỉ muốn nói với anh " Em yêu anh"-Nếu con người cũng có đuôi, thì sẽ ngượng lắm đây. Vì, mỗi lúc bên cậu, tớ nghĩ, tớ sẽ nhịn không nổi mà lắc đuôi loạn xạ.-Cậu thích chơi game, tớ chơi với cậu. Cậu thích đá cầu, tớ nhìn cậu. Xem Hướng dẫn tải ebook về máyYeutruyen.net - Đọc truyện chữ online. TẢI EBOOK Trọn Đời Em Nuôi Anh AZW3. TẢI EBOOK Trọn Đời Em Nuôi Anh PRC/MOBI. TẢI EBOOK Trọn Đời Em Nuôi Anh EPUB. TẢI EBOOK Trọn Đời Em Nuôi Anh PDF. Đăng nhập bằng. Đăng nhập. Vui lòng sử dụng Gmail để comment hoặc đăng nhập tài khoản. Không làm ebook cho tài khoản sử dụng Vay Tiền Nhanh. Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Beta chưa beta mà chắc không ai beta đâu mèo mỡ ghét chương này lắm Chương 59 – Ngoại truyện Đối với tôi, từ “bố” là một điều gì đó rất mơ hồ. Từ lúc tôi bắt đầu biết nhận thức, người đàn ông ốm yếu ấy đã vẫn luôn bệnh tật liệt giường, quan hệ của mẹ tôi với ông ta ngay cả trong cử chỉ thường ngày, cũng không thể hiện sự gần gũi. Hồi còn nhỏ tôi chưa hiểu biết về quan hệ ấy, không so sánh được, vì vậy tôi cứ nghĩ vợ chồng như vậy là bình thường. Không qua mấy năm bố tôi mất vì bệnh, sau đó tôi theo mẹ đến một thành phố xa lạ đến nỗi tên cũng hầu như chưa từng nghe, chúng tôi chuyển vào một căn nhà nhỏ nhắn mà xinh đẹp ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng thấy. Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm ngoài việc chưa kịp thích nghi, tôi còn mơ hồ bất an, có lẽ đây là do tính tự ti vốn có của tôi, dù sao trước đó chúng tôi còn không được ăn một bữa no nào, giờ lại có thể sống thoải mái ở nơi này. Tôi không biết mẹ mình lấy tiền ở đâu ra, cũng đã từng hỏi, nhưng bà không nói rõ ràng, về sau tôi cũng không còn muốn hỏi cặn kẽ nữa. Tôi bắt đầu đi học ở đây. Trường học rất đẹp, học sinh ăn mặc cũng rất sạch sẽ, khác hẳn với lớp học xây tường đất mà tôi từng học. Tôi bắt đầu cố gắng thích ứng với tất cả mọi thứ ở nơi này, như dò từng bước trên mặt băng. Vì trình độ giáo dục khác nhau, chương trình học ở đây với tôi là khá nặng, tôi cũng tốn càng nhiều thời gian. Thường thường cuối tuần tôi trốn ở phòng sách làm bài, tôi sợ mình sẽ mất thăng bằng, tụt lại sau người khác, rồi sẽ mất tất cả những gì tôi có. Tôi vừa sợ hãi cuộc sống hiện tại, vừa mong mỏi nó đừng biến mất. Lúc mệt mỏi, tôi nhìn ra ngoài, nơi những bóng người đi bộ qua lại, thỉnh thoảng tôi sẽ thấy ở nhà đối diện có một người đàn ông và một em bé. Căn nhà của nhà ấy còn lớn hơn nhà tôi rất nhiều, cũng đẹp hơn, người đàn ông cao lớn ấy thường hay bế một em gái nhỏ ra ngoài chơi, có một lần tôi nghe thấy em ấy vui vẻ nói “Bố ơi, bố ơi, chạy nhanh lên, con bay được này!” Người đàn ông sẽ đặt cô bé ấy lên vai, chạy chậm, khuôn mặt họ bừng sáng đến mù lòa người khác, tôi chưa từng nghĩ tới cha con có thể thân thiết như vậy, không khỏi nổi lên chút hâm mộ, và ghen tị. Tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày hai người tôi hàng ngày lén lút theo dõi qua cửa sổ sẽ xuất hiện trong cuộc sống của tôi, họ xuất hiện đột ngột và thật ngoài ý muốn. Người đàn ông lịch thiệp cười đứng ở cửa, nói “Mới biết có hàng xóm mới, con gái tôi cứ đòi sang chơi, thật sự là làm phiền quá!” Trần Tố Quyên hơi bối rối lại giấu giếm một cảm xúc gì đó mà vuốt vuốt tóc, nói “Không sao, vào đi, con trai tôi cũng ở nhà, cháu nhỏ có thể lên nhà chơi!” Cứ như vậy, hai người trước đó một giây còn là người lạ đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của tôi, tôi đã biết tên bọn họ. Một người tên là Mạc Vĩ Tân, một người là Mạc Tùy. Mạc Tùy nhỏ hơn tôi 3 tuổi, nói rất nhiều, tính cách rất vui vẻ, so với kẻ u ám như tôi thì đúng như hai thái cực. Lần đầu tiên cô ấy bước vào phòng tôi, cô ấy không gõ cửa, nhìn quanh một vòng, rồi nói như rất thân quen “Chậc, anh này, sao anh không có đồ chơi nào vậy? Mai em mang cho anh một ít nhé!” Tôi khong nói chuyện, chỉ cảm thấy cô bé này thật buồn cười, mình có quen nó sao? Ngày hôm sau, Mạc Tùy, với sự trợ giúp của Mạc Vĩ Tân, xách hai túi to đồ chơi sang, toàn là búp bê với rối vải, đồ chơi con gái không. Tôi thừa nhận có những lúc tôi cũng rất ước ao có đồ chơi như các bạn cùng trang lứa, nhưng không phải là mấy thứ này, cho nên tôi chẳng đụng vào cái gì cả. Dù vậy Mạc Tùy vẫn chơi rất vui vẻ, tôi rất ít gặp một người có thể vui vẻ dễ dàng như thế, tiếng cười của cô ấy có thể sẽ bất giác lây lan sang cho người khác, cũng có thể làm người ta hòa theo sự vui vẻ ấy. Cứ như thế, khi tôi học bài, còn cô ấy chơi, ngày tháng qua nhanh, Mạc Tùy dần lớn lên. Cô ấy học hành rất không tốt, cuối tuần để nghỉ ngơi cũng không còn để chơi nữa, tôi sắp xếp rất nhiều kế hoạch học tập cho cô ấy. Mạc Tùy rất không vui, cô ấy nghĩ tôi còn đáng ghét còn nghiêm khắc hơn cả cô giáo của cô ấy nữa. Có điều cô ấy chỉ cằn nhằn ngoài miệng vậy thôi, chứ cứ đến giờ thì vẫn ngoan ngoãn như thế đến phòng tôi, không vui vẻ gì mà ngồi xuống chỗ tôi xếp cho cô ấy, học bài. Dường như cô ấy chưa bao giờ thử phản kháng, chỉ là cô ấy càng lớn thì càng học được làm nũng, cơ thể mềm mại sẽ không ngừng bám lấy tôi. Cảm giác ấm áp ấy rất xa lạ, cũng làm tôi không hiểu sao thấy rất xấu hổ, vừa ngượng ngùng vừa không tránh được dung túng cho cô ấy. Đôi mắt sáng lấp lánh giảo hoạt ấy sẽ hơi đắc ý, làm tôi không thể kìm được mà buông xuôi, cuối cùng để cô ấy ngồi bên cạnh ăn bánh ga-to, còn tôi cầm bút giúp cô ấy làm bài. Cả một thời niên thiếu vẫn luôn là Mạc Tùy làm bạn với tôi, tôi đã quen cô ấy ở bên mình như hình với bóng. Chưa khi nào tôi nghĩ tới cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình. Một ngày cuối tuần, cô ấy bảo cô ấy đi sinh nhật bạn, lần đầu tiên cô ấy không đến nhà tôi. Buổi chiều ấy trời rất đẹp, lần đầu tiên ngồi trước quyển sách giáo khoa tôi yêu thích nhất, tôi lại thất thần. Nỗi nhớ trong lòng làm tôi lo lắng, nghi hoặc, rồi lại thỏa mãn. Tôi nghĩ tôi hiểu được cảm giác này, giống như trong bức thư mấy ngày trước một bạn học nữ gửi cho tôi “Nhìn thấy cậu, không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng không thấy cậu, cả thế giới bỗng như chết lặng.” Lúc này tôi cũng cùng một cảm giác với bạn gái đó, tôi nghĩ, đây là thích, Mạc Tùy, cô gái của tôi! Nhưng, cũng là buổi chiều ấy, Trần Tố Quyên vốn nên đi làm lại về nhà, cùng theo đó là Mạc Vĩ Tân, tôi mới mở cửa còn chưa nói câu nào đã nghe được vài tiếng động rất kì lạ. Bước ra ngoài vài bước, phát hiện hai người dưới nhà đang gấp gáp vồ vập vào nhau, bọn họ mới thật kích động làm sao. Tôi nghe thấy mẹ mình nói qua tiếng thở dốc “Vĩ Tân em rất muốn anh, con trai chúng ta cuối cùng đã yên bình được 18 tuổi rồi, anh có vui không?” Mạc Vĩ Tân đang nâng đầu bà ta, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước chảy ra từ khóe mắt “Cảm ơn, anh rất vui!” Đột nhiên tôi nhớ ra mấy hôm trước tôi bảo với mẹ là tuần này sẽ đưa Mạc Tùy đến thư viện, bọn họ không biết kế hoạch này đã hủy, cho nên mới tới đây yêu đương vụng trộm, chẳng ngờ lại bị tôi bắt gặp. Tôi không biết đây là bất hạnh cho họ hay cho tôi. Tôi thận trọng lùi về phòng, buổi chiều ấm áp đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Sau đó tôi thử giữ khoảng cách với Mạc Tùy, cô ấy là em gái tôi, là em gái ruột của tôi, những suy nghĩ vô nhân tính này sau buổi chiều hôm nay chỉ có thể mục nát trong lòng mà thôi. Mạc Tùy vô tội, cô ấy tưởng rằng buổi sinh nhật ấy làm tôi giận, khép nép dỗ dành, đến khi cô ấy nhận ra dù làm thế nào cũng không thể làm tôi nguôi giận, cô ấy khóc rất tủi thân. Cô ấy lau nước mắt, nói “Trần Lương Sinh anh xấu xa, em tốt với anh như thế anh còn không để ý đến em, anh là đồ xấu xa!” Đúng vậy, tôi xấu xa, tôi thích em gái mình, sao tôi có thể thối nát như vậy. Tôi ít khi thấy cô ấy khóc, nên nước mắt của cô ấy với tôi rất có tác dụng. Phải thương cô ấy như thế nào, mới giống như một anh trai? Ôm cơ thể bé nhỏ ấy vào lòng, vỗ về hôn lên tóc cô ấy, “Đừng khóc, anh quan tâm em, anh tốt với em mà, ngoan!” Về sau, cuộc sống tiếp diễn, Trần Tố Quyên và Mạc Vĩ Tân tiếp tục quan hệ của họ. Mạc Tùy là một cô bé nhạy cảm, dần dần cô ấy giảm bớt đến nhà tôi. Điều này tôi đã dự liệu được từ sớm, nhưng khi nó thực sự xảy ra, tôi vẫn không thể thích ứng được, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ấy bắt đầu gọi bằng cả họ cả tên, cũng không còn ăn vạ leo lên lưng tôi, nói với giọng mềm yếu “Anh ơi em mệt, anh cõng em.” Mẹ cô ấy rất đẹp, tôi chỉ mới gặp hai ba lần, vì người phụ nữ xinh đẹp ấy rất ít ra khỏi nhà, cũng rất ít giao lưu với người ngoài, tôi không ngờ người phụ nữ ấy sẽ chết, hơn nữa còn chết vì trầm cảm, càng không ngờ tới cái chết của bà làm tôi hoàn toàn mất đi Mạc Tùy. Thiếu nữ trong sáng ấy, đã không thể quay lại được nữa. Mạc Tùy bắt đầu không về nhà, thỉnh thoảng trên đường gặp nhau cô ấy cũng chỉ liếc nhìn tôi, cũng không thèm gọi tên. Mỗi lần gặp ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy, tôi lại thấy khó chịu rất lâu. Tôi bắt đầu học uống rượu. Khi đêm khuya thanh vắng, tôi uống rượu thay nước. Trước kia tôi không hiểu sao nhiều người thích thứ này thế, nhưng bấy giờ tôi đã hiểu. Lần đầu tiên Trần Tố Quyên nhìn thấy, bà ta rất đau lòng, “Lương Sinh, con biết uống rượu từ khi nào vậy?” Dưới ánh đèn tôi nhìn thấy khóe mắt bà có nếp nhăn rất rõ ràng, trên khuôn mặt vừa bất ngờ vừa giận dữ, có lẽ là vì cồn thúc đẩy, tôi không trả lời bà ta, ngược lại bảo “Bà và bố tôi thì là gì? Người đàn ông chết bệnh tật làm bố tôi ba năm đó là cái gì? Vì sao bố tôi lại là Mạc Vĩ Tân? Ai không được sao lại là ông ta?” “Thôi quên đi, tôi cũng chẳng có tư cách trách bà, bà cho tôi ăn học, đàn bà một thân một mình chẳng phải dễ dàng, tuy rằng có Mạc Vĩ Tân hỗ trợ. Nhưng dù tôi hận bà đến đâu thì vẫn là con trai bà, tôi nghĩ không phải khó khăn, tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi có một điều kiện, chỉ một điều kiện thôi!” Ngọn đèn trên đỉnh đong đưa chói lòa mắt tôi, Trần Tố Quyên ôm mặt khóc rống, tôi cởi xuống chiếc vòng tay Mạc Tùy từng lấy tiền mừng tuổi mua cho tôi làm quà sinh nhật, “Việc này đừng để Mạc Tùy biết, vĩnh viễn đừng làm cho cô ấy biết tôi là anh trai cô ấy!” …………………. Như vậy Trọn đời chính thức kết thúc, Cảm ơn mọi người đã quan tâm trong khoảng thời gian rất dài vừa qua. Funfact là bọn tớ đã nghĩ sẽ xong trong 6 tháng và như các bạn thấy đó = mèo mỡ vẫn hoạt động rất tích cực còn tớ sẽ tiếp tục làm điền văn tốc độ 1 tháng 1 chương = đùa thôi Phần comment thuộc về các bạn, mọi nhu cầu chửi bới giãi bày, thanh minh giải thích cho ông bố và mụ mẹ kế kia, mời.

trọn đời em nuôi anh