Nếu để duyên âm theo lâu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của bạn nên việc hóa giải duyên âm là điều vô cùng quan trọng. Để có thể cắt duyên âm thì các bạn phải làm lễ để có thể cắt được duyên âm. Nhờ thầy pháp cao tay làm lễ cắt duyên âm. Lễ cắt
Cung Nô Bộc dùng để luận đoán về mối quan hệ giữa đương số với người dưới quyền, xem có đắc lực hay không, trợ giúp được nhiều hay bán đứng, phản bội…. Nô cung Hoa Cái, Hồng, Đào. Cùng là Phụ Bật chiếu vào cho nên. Chính thê thứ thiếp tiền duyên. Khác nào dây cát, sánh bên cõi cù.
Nội dung phim Duyên kiếp. Duyên kiếp là bộ phim xoay quanh câu chuyện cuộc đời của 4 nhân vật chính là Lan, Huệ, Thành và Hai Lương. Huệ và Lan là sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo.
Duyên âm tiền kiếp thường giúp đỡ bạn về các vấn đề khác Duyên âm tiền kiếp là những loại vong kiếp trước yêu thầm bạn, thích bạn hoặc 2 người kiếp trước là vợ chồng. Cho tới bây giờ họ vẫn theo bạn hoặc vô tình gặp bạn rồi theo ở hiện tại. Loại duyên âm này thường không có hại hoặc chỉ cản trở đường tình duyên của bạn gặp những người không tốt.
Truyện Ma _ DUYÊN TIỀN KIẾP _ XÓM TRUYỆN MA _ MC TRẦN THY.mp3. Xóm Truyện Ma - 3 months ago (22/05/2022) play . play ; lỗi Nghe tiếp. Lưu nghe sau Người Dẫn Đường Cõi Âm - Truyện Ma Duy Thuận. MC Đình Duy. Phi Tùng. TRUYỆN HƯ TRÚC.
Vay Tiền Nhanh. Hương rùng mình, cố gắng lùi về sau. Thứ duy nhất cô muốn lúc này là bỏ chạy thật nhanh, nhưng vết thương từ chân cô không cho phép. Ánh mắt Hương lo sợ nhìn xung quanh, nhưng trong màn đêm tối mịt mù ấy chỉ có ánh trăng là hiện rõ ràng."Em không nhớ sao..."Giọng nói ấy lần nữa cất lễn khiến Hương giật bắn mình. Xung quanh bốn bề vắng lặng, chỉ nghe được tiếng côn trùng rít lên thật đáng sợ. Đôi mắt Hương mỏi mệt tìm kiếm xem giọng nói đó phát ra từ đâu."Về với anh đi, được không..."Một luồng gió lạnh thổi vào gáy, khiến Hương giật bắn người. Máu từ vết thương ở chân cứ rỉ ra, ướt đẫm cả chiếc quần lụa dài. Nhưng cô cảm nhận rõ ràng, có một bàn tay lạnh lẽo đang chạm đến bàn chân cô. Hương co rút người lại, miệng lẩm bẩm kinh Phật."Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật..."Cả cơ thể bé nhỉ của cô run lên từng đợt, đôi mắt thì láo liên nhìn khắp nơi. Bụng dạ cô chỉ nơm nớp sợ rằng chỉ cần cô lơ là, tự dưng sẽ có một thứ gì đó nhảy ra vồ lấy cô. Hai bàn tay Hương cứ bấu chặt lấy nhau, rì rầm khắc từng khắc dần trôi qua, cái âm khí cứ theo đó mà biến mất dần đi. Xung quanh Hương bây giờ lại trở về với cái vẻ tĩnh lặng của đêm khuya. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm cất lên trong cô, nó đi rồi."Lạch cạch! Lạch cạch!" - Các hạt tràng bị rơi xuống đất lúc nãy va vào nhau, vang lên những âm thanh khiến người khác sợ hãi. Hương cắn chặt môi, tự nhủ nó chỉ là một cơn gió lướt qua thôi. Nhưng không, âm thanh đó càng lúc càng lớn, như thúc giục điều gì đó. Rồi giữa những hạt tràng ấy, một cuồn chỉ đỏ lăn từ từ đến gần chỗ hít thật sâu, nhắm chặt hai mắt lại, cố chú tâm niệm phật, cầu mong cho chuyện này mau qua khỏi. Mặc cho cô đã cố nhắm nghiền mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cuộn chỉ đó đang từ từ bò dần về phía cô. Rồi "kịch!" - nó đã ở sát bên chân Hương, mang theo cái lạnh toát từ nơi thế giới bên mắt Hương lờ mờ hé ra, liếc nhìn xuống nơi cuộn chỉ đó. Dưới cái ánh sáng lập lờ của mặt trăng trên đỉnh đầu, cô nhìn rõ một bàn tay màu đen cứ đẩy cho nó đụng vào chân cô. Mới đầu chỉ là những cái chạm nhẹ, nhưng càng lúc càng mạnh bạo đến mức cô phải nghiến răng trong đau đớn."Cầm lấy đi! Cầm lấy đi!"Giọng nói đó thúc giục Hương, cuộn chỉ cũng thôi không đụng vào chân cô nữa. Cả người cô rệu rã cả ra, tay run run cầm lấy nó. Không giống như những cuộn chỉ khác, cuộn chỉ này có sắc đỏ ánh lên, dưới ánh trăng càng trở nên lung linh kì ảo. Hương ngắm nghía cuộn chỉ đến mê đắm, quên mất bản thân đang ở trong sự nguy hiểm gì."Có sợi chỉ màu đỏ, buộc quanh cổ tay nhau..."Tiếng hát ma mị lần nữa cất lên, làm cho Hương sợ đến mức đánh rơi cả cuộn chỉ đỏ. Cứ như vọng về từ cõi âm hồn, tiếng hát ấy cứ lởn vởn xung quanh, khi thì ở tít nơi xa khi thì lại gần sát bên tai. Và rồi xen lẫn trong đó, Hương nghe rõ tiếng của một người đàn ông gào lên"Chạy đi! Chạy đi! Bọn nó đuổi kịp rồi, mau chạy đi!"Rồi chẳng biết sức lực từ đâu, Hương đứng bật dậy mà chạy. Vết thương ở chỗ chân cô không còn nhói lên đau nữa, cứ vậy mà cô bỏ chạy. Mặc cho bàn chân trần cô dẫm lên sỏi đá đau đến cùng tận, máu từ vết thương kia chảy ra liên tục nhỏ xuống đất nhưng cô không dám ngừng lại. Bên tai cô bây giờ không còn là tiếng hát nữa, mà là tiếng hò reo của một đám người và tiếng giáo mác va vào hỗn độn và lạnh lẽo, cứ vang lên từng hồi từng hồi. Hương quay đầu lại nhìn, thì hỡi ôi! Hơn trăm kẻ mọi rợ, trên người khoác bộ giáp đỏ kè, tay lăm lăm vũ khí đang rượt đuổi phía sau cô. Mắt họ hừng hực lửa, miệng thì hô hào thứ ngôn ngữ không ai hiểu. Hương sợ hãi đến suýt té ngã, cứ đâm đầu mà chạy."Chạy nhanh lên em! Bọn chúng giết em mất, mau chạy nhanh lên!"Lần này không chỉ là tiếng nói thúc giục của người đàn ông đó, mà tay Hương còn bị một bàn tay nắm chặt lấy kéo đi. Giữa màn đêm thăm thẳm chỉ có ánh trăng lờ mờ soi sáng, cô nhìn rõ bóng lưng của người con trai ấy, cao to và vững chãi. Nhưng hắn cứ nắm lấy tay Hương mà kéo cô chạy không ngoảnh đầu, nên cô chẳng thể nào nhìn rõ màn đêm tăm tối, Hương cứ vô định mà chạy theo người con trai ấy. Phía sau lưng họ, có thể nghe thấy rõ tiếng hô hào của bọn quân đang đuổi theo. Bàn tay người con trai ấy cứ giữ chặt lấy tay Hương, kéo cô chạy qua những rặng rừng già hun hút. Trong lòng cô bất giác lo sợ khi nhìn xung quanh. Nơi đây là đâu, cớ chi lại mang cho cô cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen?Nhưng còn chưa để cho Hương kịp nhớ ra, người con trai ấy đã đẩy cô vào một cái hang động. Dưới cái ánh trăng mờ ảo, hắn kéo những cành cây lớn che khuất đi cô và cả miệng hang. Hương muốn cất tiếng hỏi, nhưng hắn ta đã nhanh chóng bỏ hoảng sợ tột cùng dâng lên trong cô, khi xung quanh người cô chỉ toàn cỏ cây và lũ sâu bọ đáng sợ. Còn tiếng truy đuổi của bọn người kia thì ngày càng gần bên tại. Hương nhắm chặt đôi mắt của mình lại, giống như chờ đợi cái chết đang đến với mình."Mở mắt ra!"Giọng nói kia hét lên với cô, khiến cô giật mình mà mở mắt. Nhưng bây giờ, Hương không còn ở trong cái hang động chật hẹp đó nữa, mà đang bị trói. Xung quanh cô là những kẻ bặm trợn, ánh mắt chúng như hàng ngàn con dao găm chĩa thẳng vào cô."Mày nhìn đi, tao sẽ giết chồng mày để chúng mày làm gương. Đừng có mơ mà chạy trốn!"Một tên có vẻ là cầm đầu, hắn nắm lấy tóc Hương kéo ngược lên, để cô nhìn rõ cảnh tượng trước mặt. Cơn buồn nôn cuồn cuộn lên trên cuống họng của cô, khiến cô không nhịn được nôn thốc nôn tháo. Ở gốc cây bên kia, xác của những đứa trẻ con chất thành đống. Đứa thì đầu bị đập đến nát bét, đứa thì bị xé làm hai. Thây của chúng chất lên chồng chồng lớp lớp, phủ cả đống máu và thịt đỏ au cả lên. Còn ở phía căn chòi gần đó, xác của đàn bà và những đứa con gái cũng nhiều hơn không kém. Kinh tởm hơn, trước khi phanh thây họ chúng lại thay nhau cưỡng hiếp. Tiếng kêu la cầu cứu của họ thấu tận trời xanh, nhưng chẳng ai dám vùng lên cứu họ. Thật đáng sợ, thật kinh tởm! Cái lũ này, chúng không phải con người!"Nhìn cho rõ đi! Đây là hình phạt cho đứa nào dám chống lại bọn tao!"Tên cầm đầu lê chiếc rìu to lớn đến bên cạnh một người con trai. Từ trong sâu thẳm lòng Hương, cô nhận ra đó là người đã kéo cô chạy trốn dù cho cô không nhớ rõ mặt. Hương muốn gào lên kêu tên kia dừng tay nhưng cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại. Và rồi....Một nhát....Hai nhát....Ba nhát....Đầu của người con trai đó rơi xuống, máu bắn ra khắp nơi. Một tràng cười man rợ của lũ cầm thú đó cất lên, cũng là lúc Hương khụy xuống. Máu bắn khắp người cô, khiến cô giờ trông chẳng khác gì một con quái vật khát máu. Hương bật khóc nức nở, nhưng cô lại chẳng rõ vì sao cô khóc. Người con trai đó, giọng nói đó,...tất cả mọi thứ này tại sao lại chân thật đến vậy?Bọn dã man đó còn chưa hả hê, chúng cứ giết, giết tất cả mọi người xung quanh Hương. Già, trẻ, lớn, bé, trai, gái... đều là một con mồi ngon cho chúng. Đàn ông bị chặt đầu, đàn bà bị hiếp rồi giết, trẻ con thì bị phanh thây,... Ngay cả đứa con gái chỉ mới mười tuổi, chúng cũng không tha mà hiếp đến con bé chết gục dưới đất. Những cảnh tượng này, thật ghê tởm quá, đáng sợ quá..."Biến hết đi! Mọi thứ không phải sự thật.... đều là mơ thôi... đều là mơ thôi...."Hai tay Hương ôm lấy đầu gục xuống, cứ kêu lên nấc nghẹn như vậy. Thế rồi, tiếng cười của bè lũ man rợ đó kết thúc, âm thanh tịch mịch lại xuất hiện. Nhưng xen lẫn vào đó, Hương nghe rõ những tiếng than khóc ai oán vọng về từ nơi âm tì."Cứu...""Đau quá...thả tôi ra....""Aaa.."Hương run rẩy, hai mắt từ từ mở ra nhìn xung quanh. Tất cả những tên lúc nãy đã biến mất rồi, nhưng thay vào đó lại là những con người kì quặc đứng xung quanh cô. Những đứa trẻ, những cô gái, những người đàn bà, những bà già,.... họ đứng quây thành vòng, nhìn chằm chằm vào cô. Nhưng trong đôi mắt của họ, lại chẳng có một con ngươi người Hương như bị rút cạn sinh lực, hai tay cố tìm lấy nơi bấu víu. Nhưng rồi, cô nhìn thấy một cuồng chỉ đỏ đang từ từ lăn lại gần phía cô, càng lúc càng gần."Có sợi chỉ màu đỏ, buộc quanh cổ tay nhau..."Tiếng hát đó lại lần nữa vang lên, lần này là phát ra từ phía trên đầu của Hương. Tim cô đập từng hồi, hơi thở cũng ngưng trệ đến đáng sợ. "Thứ đó" đang ở phía trên sao?
"Viết cho mùa lá rụng ... Có những ngày ẩm ương đến kì lạ. Thu đến từ bao giờ lòng cũng chẳng buồn nhìn ngắm. Phải chăng thanh xuân dở dang kia không còn chỗ cho lãng mạn sinh sôi. Ừ thì lá rơi,ừ thì là gió heo may,là mưa bất chợt, là mặt hồ phẳng lặng,là trời trong xanh. Rồi thì sao ?Mùa thu năm ấy thật đẹp. À không,phải là mùa thu năm ấy có anh thật đẹp làm sao. Giữa cái nắng khủng khiếp của mùa hạ,tôi thật sự mong chờ cái tiết trời mát mẻ trong lành của mùa thu. Trong khoảnh khắc giao mùa ấy, tôi lại bất chợt gặp anh. Tôi đắm chìm trong đôi mắt,trong nụ cười giọng nói ấm áp của anh. Anh làm tôi quên mất rằng ,mùa thu còn chưa kịp đến. Đâu là gió heo may,đâu là mùa lá rụng,đâu là những cơn mưa bất chợt trên phố. Anh mang mùa thu đi đâu mất rồi? Thu đẹp nhưng cũng buồn lắm. Khi ta vừa đủ trưởng thành để thưởng thức,đắm chìm trong khoảng trời thơ mộng đó thì thu lại bất chợt đổ cơn mưa tầm tã, như thách thức mọi giác quan lãng mạn của con người. Cuối cùng thu rời đi,bỏ lại cả một thanh xuân ướt đẫm. Không sao,thu của đất trời sẽ lại đến như vốn dĩ nó vẫn thế. Chỉ là chàng trai năm 17 tuổi ấy đã mang mùa thu của tôi đi mất rồi. Thanh xuân tinh nghịch như gió heo may vậy. Khẽ rối tóc em rồi chờ ai đó đến sửa lại. Cuối cùng chỉ có mặt hồ là thấy em soi bóng vén tóc mai. Có lẽ người ta đúng. Không có thanh xuân nào là mãi mãi. Chỉ có những khoảnh khắc tuyệt vời của thanh xuân mới là vĩnh viễn. "Chap 1 anh gì ơi,a ơi. Đây là ở đâu vậy a. Tôi hỏi người đàn ông đang đứng chỗ gốc cây đa. Nãy giờ chẳng biết đi đâu mà tôi lạc vào nơi hoang vu quỷ quái này nữa. Người đàn ông từ từ quay đầu lại,nở một nụ cười hiền lành nhưng đầy bí ẩn. Anh ta từ từ tiến lại phía tôi và hỏi-cô gái sao cô lại ở chẳng biết nữa. Lúc nãy đang đi ngoài đường,tôi thấy có con mèo rất đẹp,chạy theo nó mãi thì lạc đến đây. Đây là đâu vậy anh. Anh ta bỗng đăm chiêu lại,giọng nói có vẻ hơi hốt hoảng-tôi là người sống ở đây lâu năm. Ít khi ra ngoài nên không biết giúp cô thế nào đây. Đây là làng Âm Thiên của tôi,để tôi dẫn cô vào làng xem có ai giúp được cô ko hiểu sao đứng trước người đàn ông này,tôi lại thấy thân thuộc lạ kì,chẳng có cảm giác sợ hãi,tuyệt nhiên theo anh ta mà không cần suy ơi. A tên gì vậy-tôi tên Luân. Còn cô-e tên Nhi. A bao nhiêu tuổi rồi-cách đây 10 năm,tôi 17 bật cười với cách trả lời hài hước của anh ta nhưng sao trên nét mặt ấy lại có chút buồn buồn khi trả lời câu hỏi của tôi- vậy giờ anh 27 tuổi rồi Giọng anh ta trầm xuống,đưa mắt nhìn ra xa xăm-em mới có 17 thôi à. Thua a những 10 tuổi. Hay mình xưng anh em đi ta chỉ gật đầu mà không trả lời lại. Mãi mê nói chuyện,tôi nhìn lại thì đã đi được một đoạn xa,phía trước là một con sông rộng sông này là đến nơi tôi ở rồi. Chút nữa đi đò,người ta có mời nước thì em đừng uống có chút thắc mắc nhưng tôi không hỏi lí thêm vài bước,con sông đã hiện rõ trước mặt. Khung cảnh ở đây mới thơ mộng làm sao. Người ngồi buôn bán tấp nập hai bên ven sông,thuyền đò neo đậu xung quanh trông bình yên đến kì lạ nhưng tuyệt nhiên không ai nói với nhau điều gì. Người bán thì bán,người mua đến mua,nhìn mặt nhau cười nhưng chẳng hề giao tiếp. Đang miên man suy nghĩ thì anh ta lên tiếng-đò đến rồi,em đi theo tôi. Nhớ chút nữa qua sông,có một cụ bà mời nước uống,em không được uống đâu nhé. Câu nói của anh ta làm tôi bất chợt hoang mang. Kì lạ,chỉ là cốc nước thôi sao lại nhất định không cho tôi uống. Trong lòng đầy nghi hoặc,tôi tính không đi nữa. Nhưng như thấu hiểu được cõi lòng tôi-lên đi em,đừng sợ. Chút nữa qua sông tôi sẽ nói em biết. Rồi a ta nở nụ cười ma mị như lúc mới gặp nhau. Chẳng hiểu sao tâm trí tôi lúc đó như bị mê hoặcvà cứ thế lên đò theo anh bên kia sông,quả thật có một cụ già đang ngồi ở bến. Trên bàn là một ấm nước và chiếc cốc đã được rót đầy. Anh ta tiến đến chỗ của bà cụ-cháu chào bà. Bà ơi cô bé này đi lạc vào đây. Bà có biết đường nào để ra phố ko ta như không quan tâm đến anh ấy,đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía tôi-này cô gái,không tốt,không tốt rồi. Nào uống đi,bà chỉ đường cho mà về. Nói rồi bà đưa cốc nước đã rót sẵn cho tôi. Nhớ lời a Luân dặn,tôi ko dám cháu cảm ơn bà. Cháu ko khát. Bà ơi bà có biết đường nào ra lại phố,chỗ cháu ở ko ạ. Cháu đuổi theo con mèo rồi đi lạc vào cụ bỗng bật cười khanh khách làm tôi hơi giật là con mèo của ta nuôi. Đi lạc đâu mấy hôm nay mới về. Phải cháu đi theo con này ko. Bà ta chỉ tay về phía căn nhà lá,quả nhiên chính là con mèo mà tôi đã đuổi theo. Kì lạ,sao nó lại ở đây được. Nói đoạn bà bảo anh Luân vào nhà bế con mèo ra cho cô gái,uống nước đi cháu. Đừng sợ. Uống rồi ta chỉ đường cho cháu về. Uống điGiọng nói của bà cụ cứ như văng vẳng từ xa xăm,loanh quanh mãi trong đầu tôi. Đầu óc tôi như bị mê mị,cầm cốc nước lên và uống một hơi hết sạch. Vừa đặt cốc nước xuống,anh Luân hớt hải chạy ra quát-này sao em lại uống nước hả,bà ơi bà sao bà...Chỉ nghe đến đó thôi bỗng dưng đầu óc tôi quay cuồng,mọi thứ như tối sầm lại,chẳng còn nhận thức được mọi chuyện xung quanh,chỉ nghe văng vẳng tiếng cười của bà cụ bên ơi...dậy đi con. Nhi ơi...
Âm Duyên Tiền Kiếp Chap 2Tác giả Ngọc Sơn Thể loại Tâm linh-Nhi. Dậy đi con. Nhi ơi. Tôi giật mình tỉnh dậy. Thì ra là giọng của chuyện gì hả con. Sao mẹ nghe con la thất thanh vậy. Mẹ tôi hỏi với giọng hoảng ngồi dậy,đầu đau như búa bổ,người ướt đẫm mồ dạ chắc con gặp ác mộng thôi mẹ. Mẹ cho con xin cốc nữa. Tự dưng ngủ dậy con thấy đau đầu con có sao không con. Hay mẹ mua thuốc nhé. Chắc lại cảm rồi. Khổ thân thời tiết ẩm ương như dạ ko sao đâu mẹ. Mẹ đi lấy cho con xin cốc nước dòng nước trôi tuột xuống cổ họng của tôi. Thôi đúng rồi. Nước. Là nước. Giấc mơ đêm qua thật kì lạ. Chưa bao giờ trong mơ tôi tỉnh dậy mà vẫn nhớ như in những tình tiết như vậy. Cứ ngỡ mọi thứ vừa mới xảy ra trong chớp mắt,tôi trở về từ một thế giới ma mị xa xôi nào đó. Chàng trai tôi gặp trong mộng là ai,à còn bà lão cho tôi uống thứ nước kì dị đó nữa. May mà mẹ gọi dậy kịp lúc không thì sẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa đây. Tôi vừa sợ nhưng cũng vừa tiếc,giá như được ngủ thêm một chút nữa,câu chuyện sẽ tiếp diễn ra sao. Sao nụ cười của chàng trai kia cứ ám ảnh tôi mãi. Luân. Chính xác là Luân. Chàng trai ấy tên là Luân. Phải rồi. Chàng trai này là ai,tôi chưa gặp ngoài đời bao giờ sao lại cứ có cảm giác quen thuộc đến như vậy. Thôi không suy nghĩ nữa,đầu tôi cũng đỡ đau hơn. Tôi xuống nhà ăn sáng rồi chút còn đi cách nhà tôi khoảng 5p đạp xe thôi nhưng đường đến trường lại phải đi qua một cái nghĩa trang cũ,đã được di dời nhưng chưa bị san lấp thành ra trông ngổn ngang,rùng rợn lắm. Mọi khi đi học về lúc chạng vạng,đạp xe qua chỗ đó cứ có cảm giác có ai đang nhìn theo nay là một ngày nắng đẹp đầu thu,tôi đạp xe đi học trong tâm trạng xôn xao vui vẻ lạ thường dù chẳng rõ lí do. Ngang qua cái nghĩa trang đáng sợ,bỗng tôi nghe tiếng gọi-Nhi. Nhi ơiTôi giật mình quay lại nhưng chẳng thấy ai. Đang tính đạp xe đi tiếp thì giọng nói ấy lại vang lên,to hơn lần trước-Nhi ơiTôi quay lại lần nữa những vẫn chẳng có ai. Quái lạ,rõ ràng tôi nghe rõ mồn một là có người gọi tôi,sao quay lại chỉ là 1 bãi đất trống mênh mông. Hay tại tôi nghe nhầm. Không lẽ nào là có ma. Sợ quá tôi nhắm mắt nhắm mũi đạp thật nhanh đến trường. Vừa đi vừa nhìn lại phía sau,may quá không có ai đi theo đến cổng trường tôi mới hoàn hồn trở lại. Nghĩ đến cảm giác lúc nãy mà gai ốc nổi ớn văn đầu tiên thật nhàm chán,tôi nằm dài ra bàn chẳng buồn để ý,đưa mắt ra cửa sổ ngắm trời ngắm mây. Mới chớm thu thôi mà cảnh sắc sao thơ mộng quá. Từng cánh phượng vàng rơi nhẹ nhàng trong gió se,nắng ấm xuyên qua kẻ lá thành những luồng sáng kì ảo mê hoặc. Nó đủ lãng mạn để đánh gục một cô bé đang tuổi mộng mơ như tôi. Ơ kìa,phía cây hoa sữa xa xa,hình như có cậu bạn nào đó bị phạt vì đi học muộn thì phải. Nhìn qua ô kính trên tầng hai,sao trông cậu ta có điều gì thân thuộc quá,cứ như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải. Có cái gì đó cứ thôi thúc trong lòng,tôi đứng dậy xin phép cô cho ra ngoài đi vệ sinh với ngụ ý muốn xuống sân nhìn kĩ mặt cậu ta. Đến sân trường,với khoảng cách vừa đủ gần,không thể nào,tôi như không tin vào mắt mình nữa. Chính là người đó. Chắc chắn à người đó rồi. Không thể lẫn vào đâu được. Bất giác tôi lên tiếng- anh..là anh ta từ từ nhìn qua tôi. Gương mặt ấy không thể nhầm được,nở một nụ cười hiền lành đầy ma mị. Nụ cười vừa mới ám ảnh lấy tâm trí tôi bây giờ lại xuất hiện một lần là em sao. Anh ta trả lời với vẻ không có gì bất ngờ với sự hiện diện của gian như ngưng đọng trong vài giây,tôi vẫn chưa định thần được chính xác mình đang gặp điều gì. Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy. Bỗng cánh tay tôi bị hất mạnh- dậy. Dậy Nhi ơi. Cô gọi đọc bài kìa.
Lúc Hương tỉnh lại, đã là vào lúc xẩm chiều, không gian bị bao trùm bởi một không gian âm u khó tả. Mới đầu thì cô không mở mắt nổi, đôi mắt như bị đè nặng lại. Phải đến một lúc sau, cô mới lờ mờ nhận ra nơi mình đang nằm trong một căn phòng dán đầy bùa chú, bao phủ chung quanh là một màu đỏ kì dị. Đôi mắt cô đảo quanh rồi dừng lại ở phía cửa phòng. Có ai đó đã thắp lên hai cây đèn cầy, đặt vào hai bên cửa. Ánh sáng của chúng cứ lập lòe từng đợt, tạo ra không khí âm u bất tận. Nuốt một ngụm nước bọt, Hương khẽ khàng đặt chân xuống đất rồi bước đến gần chúng. Đến nơi, cô mới phát hiện giữa hai chân đèn cầy buộc một sợi chỉ, ngay phía đối diện thì chỉ để một ly nước đựng một đoạn đợt lạnh sóng lưng và sợ hãi truyền đến, khiến Hương nuốt nước bọt. Nếu đặt ở vị trí như này, thì cô khó lòng mà mở cửa huống chi bước ra ngoài. Bàn tay cô đặt lên tay nắm cửa để mở thử thì phát hiện nó đã khóa chặt, như vậy là cô đã bị giam thật rồi sao?"Cảm ơn các người đã giúp đỡ ta, việc hôm nay để các người ra mặt thật mạo hiểm.""Không cần khách sáo, bọn ta chỉ có thể giúp đến dây thôi."Bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng của chồng Hương và người thiếu niên rắn. Sự tò mò xâm chiếm khiến cô không tự chủ được liền ghé sát tai vào cửa để lắng nghe. Dường như ở phía bên đó không chỉ có hai người, vì cô nghe thấy tiếng rất huyên náo. Có cả những âm thanh ly rượu chạm vào nhau và những câu chúc tụng không ngớt. Thế nhưng có một đoạn nói chuyện làm Hương chú ý."Tốn công sức bao nhiêu kiếp như vậy, cuối cùng cũng thành công rồi.""Chỉ là sắp thôi, bây giờ chỉ mới hoàn thành bước đầu. Còn đến hơn hai năm nữa mới có thể yên tâm.""Dù gì thì con quỷ kia bị đả thương như vậy cũng không cản trở được nữa rồi."Trong đầu Hương thoáng chốc trở nên mơ hồ khi nghe xong cuộc nói chuyện ấy. Dường như chồng cô đang mưu tính chuyện gì đó và còn liên quan đến cả con quỷ kia nữa. Thế nhưng cô nghĩ hoài, nghĩ mãi vẫn không biết được anh ta rốt cuộc muốn làm một hồi lâu, Hương lại đưa mắt nhìn bốn bề xung quanh mình. Ngoài bốn bức tường lạnh lẽo, duy chỉ có một cái cửa sổ nhỏ ở phía trên đầu giường. Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào xen qua những kẻ hở của khung sắt, yếu ớt vô cùng. Cô nhẹ nhàng bước từng bước để không làm kinh động đến đám người bên lên trên giường, Hương ráng nhướn người để đưa mắt nhìn ra ngoài qua cáu cửa sổ bé tí ấy. Khung cảnh ở phía bên kia cái ánh sáng mờ ảo ấy là mọi thứ đã chìm ngập trong cái màu xám cuối ngày. Từ đây cô còn có thể nghe những cơn gió thổi qua từng đợt, thật vui tay biết mấy. Khẽ tựa đầu lên cái bậu cửa ấy, Hương mông lung nhìn ra đó. Đột nhiên trong cô bây giờ đang khao khát một ngày được bước chân ra ngoài, được hít thở một chút không khí trong lành. Nhất định khi chồng cô trở vào, cô sẽ kêu anh ta dẫn cô ra ngoài."Cờ oạc!" – Bên tai Hương vang lên tiếng quạ kêu và cả tiếng vỗ cánh của nó. Rồi trong một lúc lâu, một con quạ bay đến đậu trên một cành cây đối diện với cửa sổ. Đôi mắt Hương nhìn chằm chằm vào nó và nó dường như cũng đang nhìn cô. Kì lạ nhất là cô cảm nhận rõ ràng là con quạ ấy mang theo một luồng âm khí nặng ức đáng sợ về con quỷ lần nữa hiện lên trong đầu Hương, khiến cô không tự chủ mà ngồi sụp xuống. Nỗi ám ảnh vì những cơn đau đớn, ánh mắt kì thị,... và cả những âm thanh chập chờn vọng về từ phía âm ti địa phủ. Tất cả trong thoáng chốc hiện về, khiến đầu cô đau như búa ôm lấy đầu, nằm gục trên giường rồi co rúm người lại. Con quỷ đang ở gần nơi đây, cô có thể biết được rất rõ ràng. Mùi âm khí nặng nề nơi sóng mũi, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương ám ảnh và bám chặt lấy cô không buông. Những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô thì nhăn nhúm lại. Cơn đau nhói lên từng đợt, khiến cô cảm tưởng bản thân sắp chết đi vậy."Cạch!" – Cửa phòng mở ra, bóng một người đàn ông đứng đó chắn hết chỉ để lọt một chút ánh sáng yếu ớt. Hương đưa mắt nhìn đến, lờ mờ nhận ra cái mặt nạ hổ quen thuộc đã từng nhìn thấy. Thế nhưng cô chẳng thể làm gì ngoài co người lại, cố gắng đè nén những cơn đau kia xuống. Gã đàn ông bước từng bước đến gần cô, trên tay cầm một chén thuốc. Đến cạnh giường, anh ta dùng tay còn lại đỡ Hương ngồi dậy rồi đưa thứ thuốc đó đến gần miệng cô. Cái mùi ngai ngái lại tanh tưởi khiến cơn buồn nôn trong cô dội lên, làm cô lập tức lấy tay đẩy nó ra xa. Lúc này, người đàn ông kia mới cất giọng nói"Uống thứ này đi, nó sẽ giúp cô đỡ đau đầu hơn."Nói rồi anh ta không đợi Hương trả lời, anh ta liền đem chén thuốc đổ thẳng vào miệng cô. Vị đắng nghét tràn vào trong khoang miệng và cái mùi tanh thì xộc thẳng vào mũi Hương khiến cô không chịu nổi mà nôn ra. Toàn thân của cô bị anh ta kiềm chặt lại, không thể nào giãy giụa dù chỉ một chút nào."Buông ra..."Trong cơn mê man, Hương thì thào nói với chồng cô để anh ta có thể buông cô ra. Nào ngờ anh ta vì vậy mà càng siết chặt hơn, làm cô suýt chút nữa ngạt thở. Chỉ đến khi chén thuốc kia đã vơi đi gần hết, thì cô mới được thả ra."Ọe!" – Hương ói ra một lượt tất cả, rồi nằm gục xuống giường. Người đàn ông kia đặt chén thuốc xuống bàn, sau đó dùng tay vuốt vuốt ngực cô. Cử chỉ và hành động của anh ta rất ân cần, khiến cô không khỏi cảm động."Anh tên là Khan Kum?""Không, đó là tên kiếp trước. Muốn thì gọi Tấn là được."Giọng nói của Tấn trầm trầm, khiến Hương cũng vơi bớt lo sợ. Đôi mắt cô khẽ nhìn vào mắt anh ta sau lớp mặt nạ kia, cảm giác dường như đã thấy ở đâu rồi vậy. Bàn tay cô vô thức giơ lên định chạm vào gương mặt anh ta liền bị chặn ngay lập tức. Bàn tay cô bị bàn tay thô ráp của Tấn nắm chặt giữ lại, không cho cô chạm vào mặt anh mắt của hai người cứ nhìn thẳng vào nhau, nhưng dường như họ vẫn không hiểu trong lòng đối phương muốn cái gì. Sự tò mò dâng lên ngày một lớn trong Hương,khiến cô không kìm được tham vọng muốn nhìn thấy mặt người chồng. Nhưng cô biết rõ rằng anh ta nhất định sẽ không để cô dễ dàng khám phá ra bí mật gian xung quanh hai người bị nhấn chìm bởi sự ngột ngạt và căng thẳng mất một lúc lâu. Sau đó thì Tấn chủ động buông tay ra, thu dọn chén thuốc và đống ói của Hương rồi mau chóng bước ra ngoài. Trước khi anh ta đóng cửa lại còn cẩn thận dặn dò cô rằng"Đừng có ra ngoài, nếu không thì tôi không chắc chắn cô còn sống đâu.""Nhưng mà...""Nghe lời!"Vừa nói, Tấn vừa đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hương. Ngay lúc ấy cô cảm giác nếu bản thân cô không nghe lời anh ta thì ắt hẳn là kết cục sẽ rất tồi tệ nên đành gật đầu đồng ý. Nhận được câu trả lời theo ý mình, Tấn liền lập tức đóng và khóa cửa phòng trong thoáng chốc lại trở về cái vẻ âm u và đáng sợ vừa nãy. Hương co rút người lại, mắt láo liên nhìn xung quanh một cách dè chừng. Cơn đau đầu của cô vừa đỡ, thì cô lại bị hàng trăm câu hỏi bủa vây lấy. Tại sao Tấn lại nhốt cô ở nơi này, phải chăng là căn phòng này có thể bảo đảm an toàn được cho cô? Chồng cô rốt cuộc là ai và tại sao cô không thể thấy mặt? Con quạ kia từ đâu bay đến?...Hàng tá, hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi cứ bám chặt lấy tâm trí của Hương khiến cô không thể nào ngừng suy nghĩ. Thế rồi cô lại chậc lưỡi, bởi cô nghĩ đời này cô còn gặp không ít chuyện kì dị hay sao mà còn đắn đo với những thứ kì lạ đó. Và rồi cô nghĩ đến ông bà Tám Tàng, ba má, đang ngày ngày lo lắng và hi sinh cho cô. Đột nhiên Hương cảm thấy nhớ họ đến da diết, nước mắt cũng tự nhiên chảy ra từ lúc nào. Cô cứ nằm đó khóc đến khi mệt lả đi rồi từ từ thiếp dần đi trong cơn mụ mị. Và rồi đêm hôm đó, Hương nằm mơ thấy một giấc mơ kì quái nhất từ trước đến nay.
Home / Duyên Âm Tiền Kiếp Full Nghe Truyện - 13 bình chọn Tác Giả Đại Thụ Giọng Đọc Đình Soạn Tình Trạng FullThể Loại Truyện Ma Đình Soạn - Truyện Ma Ngắn Nội dung truyện Duyên Âm Tiền Kiếp - 13 bình chọn Duyên Âm Tiền Kiếp Mp3 - Mời quý thính giả và các bạn nghe truyện Duyên Âm Tiền Kiếp audio của tác giả Đại Thụ qua giọng đọc Đình Soạn. Chúc các bạn nghe truyện vui vẻ. Nghe truyện ma Duyên Âm Tiền Kiếp 1 Phút10 Phút30 Phút1 Giờ2 Giờ3 Giờ Hiện tại đường truyền internet quốc tế đang gặp vấn đề nên có thể bạn sẽ không nghe được truyện. Mong các bạn hết sức thông cảm. Đừng quên like, share để ủng hộ Ad và Team duy trì và phát triển website nhé. Nếu truyện bị lỗi các bạn vui lòng comment lại để Ad fix nhé. Chúc các bạn nghe truyện vui Luận Connect with Notify of Name* Email 0 Bình Luận Inline Feedbacks View all comments Nghe truyện ma qua giọng đọc Đình Soạn Xem thêm Dẫn Vong Về Nhà Đình Soạn 3/5 - 2 bình chọn Full Vong Hồn Ông Chánh Cựu Đình Soạn - 3 bình chọn Full Bắc Kim Thang Đình Soạn - 42 bình chọn Full Ông Thuồng Luồng Đình Soạn 4/5 - 2 bình chọn Full Truyện ma của tác giả Đại Thụ Xem thêm Hồn Mai Ai Oán Đình Soạn 5/5 - 1 bình chọn Full Đám Cưới Bị Đình Soạn - 5 bình chọn Full Ngọn Đồi Tha Ma Đình Soạn - 12 bình chọn Full Duyên Nợ Người Âm Đình Soạn - 5 bình chọn Tập 2 Nghe thêm truyện ma khác Mo Làng Độc Địa Duy Thuận Rate this post Tập 2 Thiên Linh Cái Trần Thy Rate this post Full Trả Oán Đền Duy Thuận Rate this post Full Người Viết Truyện Ma Trần Thy Rate this post Full Từ khóa Duyên Âm Tiền Kiếp Audio Duyên Âm Tiền Kiếp Đại Thụ Duyên Âm Tiền Kiếp Đình Soạn Duyên Âm Tiền Kiếp Full Duyên Âm Tiền Kiếp Mp3 Đình Soạn Official Hẻm Truyện Ma Tác Giả Đại Thụ
truyện duyên âm tiền kiếp