Mà khách vầy thì về vợ đánh chết mấy bác ơi. Lâu lâu là cuốc grab kiếm tiền uống cà phê. Mà khách vầy thì về vợ đánh chết mấy bác ơi. Ông sợ vợ thì cho tôi mượn xe tôi đi cho, khi về đảm bảo trả cả xe lẫn tiền công, không quên xăng đầy bình.
Tôi là cô gái có ngoại hình, ăn nói dễ nghe nên bố mẹ anh rất thích tôi. Hơn nữa, con trai đã qua một đời vợ lại lấy được cô gái có công việc ổn định như tôi, không lý nào hai bác từ chối.
Trung tình chậm chạp. Con vợ mình có càng ngày thể hiện cái điên khùng, mình làm gì lỡ sai tí là nó hở ra để chửi, lúc nó chửi nó chửi ko ngớt, như thế nó mới thấy sướng trong người. Nó luôn cho nó cái quyền thượng tôn, nó nói là tôi ko đc cãi. Các cụ nói ko sai, lấy
Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? 7.5/10 56.8K Tác giả: Cẩm Chanh Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng Nguồn: wattpad.com Trạng thái: Full Thể loại : hiện đại, tình cảm, showbiz, sủng, HE Độ dài: 75 chương + 4 ngoại truyện Edit: Cải Trắng + Cải Xanh Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch
Dĩ nhiên, chồng tôi nghe theo bố mẹ, không dám bén mảng vào phòng thăm vợ con. Việc làm này của bố mẹ chồng khiến tôi sốc và trầm cảm. Tôi phải điều trị bệnh khi đứa con thứ hai được 1 tuổi. Thế nhưng, đó chưa phải là việc tồi tệ nhất mà bố mẹ chồng bắt ép
Vay Tiền Nhanh. Edit Cải XanhCó người từng nói làm việc kiếm tiền, trừ tai họa cho Dịch cho Trang Phong lợi ích, Trang Phong phải ở trước mặt Lâm Hoan Hỉ thể hiện thật chính là nịnh rửa sạch hoa quả rồi đặt lên bàn, nhiệt tình không gì sánh được đi về phía Lâm Hoan Hỉ." Chị dâu? "" Hả? " Lâm Hoan Hỉ đang cúi đầu chơi trò chơi, nghe được Trang Phong gọi cô, lập tức tắt điện thoại, ngoan ngoãn nhanh nhẹn nhìn Phong ý cười càng sâu " Gần đây chị và Dịch ca thế nào rồi? "Lâm Hoan Hỉ nhíu mày trầm tư nói " Khó nói lắm."Cô không muốn cùng Cảnh Dịch ở cùng một chỗ, những Cảnh Dịch hết lần này tới lần khác lại tiếp cận cô, tổng kết bằng hai chữ chính là - kỳ lạ." Chị biết không? Dịch ca vì chị, vai diễn vất vả lắm mới tranh thủ được cũng từ chối rồi, chuyên tâm ở nhà chăm sóc chị, người đàn ông tốt như này bây giờ rất ít thấy đấy! "Cảnh Dịch vừa từ phòng bếp đi ra nghe hắn nói như vậy, mí mắt hung hăng giật một má thật, vất vả lắm mới tranh thủ được vai diễn kia, vai diễn đó cũng chỉ có ba cảnh, bởi vì có chút giao tình với đạo diễn, Cảnh Dịch một phân tiền thù lao cũng không lấy, trước khi tới bệnh viện đã diễn xong một cảnh cuối mà hoàn toàn chính xác là anh đã từ chối hết thông báo gần nhất, vợ ở nhà mất trí còn ai có thời gian mà đi làm Hoan Hỉ nghe xong trong lòng cũng không gợn sóng, chỉ nhàn nhạt à một Phong hơi liếc nhìn Cảnh Dịch, mắt hắn sáng như đuốc, khiến Trang Phong thấy xấu hổ." Chị dâu...."Trang Phong đang chuẩn bị tiếp tục, Lâm Hoan Hỉ lại cắt đứt lời nói của hắn " Vũ đạo này thật là đẹp mắt."Trang Phong vừa cúi đầu, thấy Lâm Hoan Hỉ đang xem video mà hắn nhảy trên video, Trang Phong mặc áo khoác bạc đính kim sa*, ánh đèn rực rỡ, dưới khán đài khán giả liên tục thét chói tai.* những mảnh lấp lánh nhỏ được dùng như đồ trang tríTrang Phong đôi mắt khẽ cong " Có phải tôi rất lợi hại không? "" Ừ! " Lâm Hoan Hỉ liên tục gật đầu, " Rất rất lợi hại! Lần sau tôi có thể đi xem anh biểu diễn không? "" Được chứ, trước đó em sẽ để cho chị vị trí VIP. "Hai người trò chuyện vui vẻ, không chút nào để ý Cảnh Dịch ở sau Dịch đứng yên sau ghế sô pha, bóng dáng cao to tạo thành một bóng đen đen, che phủ cả Lâm Hoan Hỉ đang ngồi trên ghế sô hơi rũ mắt, con ngươi phản chiếu ra cảnh vật nhàn Lâm Hoan Hỉ đang di chuyển trên điện thoại dừng lại, từ từ ngẩng đầu, trong nháy mắt chống lại ánh mắt sâu xa của người đàn mắt kia rất dọa người, Lâm Hoan Hỉ tay run một cái, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống mắt Cảnh Dịch rơi trên người Trang Phong " Trang Phong, buổi chiều cậu còn có lịch trình! "" Tôi không có...." Nhìn sắc mặt Cảnh Dịch, Trang Phong cố gắng nuốt lại lời nói, "A tôi có, tôi về trước nhé, chị dâu dưỡng bệnh thật tốt, tôi... tôi đi đây."Giọng nói vang lên, Trang Phong cầm đồ đạc vội vàng rời Lộ Thanh cầm đồ tráng miệng đi ra, vẻ mặt buồn bực " Sao lại đi rồi? "Tông Tông đang gấp máy bay giấy nói " Nếu còn không đi, chú Dịch muốn ăn thịt người luôn rồi."" Nói gì đó! " Uông Lộ Thanh đánh vào cái ót Tông Tông một cái, " Gọi anh rể, không biết lớn nhỏ gì cả."" Cùng anh đi lên tầng." Cảnh Dịch cầm tay Lâm Hoan bàn tay anh rất rộng, xương tay thon dài, móng tay cắt gọn sạch tay này, Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt cảnh giác " Ban ngày, lên tầng làm gì? "" Lắp sim điện thoại.""...... À."Lâm Hoan Hỉ cầm điện thoại di động, không tình nguyện đi theo sau Cảnh người một trước một sau đi vào, liền vang lên tiếng khóa cửa lạch cạch, Cảnh Dịch đã khóa trái cửa được thanh âm này Lâm Hoan Hỉ run run, ôm điện thoại vẻ mặt không biết phải làm Dịch đi về phía giá sách, mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ đựng thẻ sim be bé, đưa tay ra về phía Lâm Hoan Hỉ " Đưa điện thoại cho anh."Cô rất ngoan ngoãn đưa điện thoại Dịch lắp thẻ sim xong, định xem còn thời gian sử dụng hay không, lại phát hiện máy cô có mật mã, Cảnh Dịch nhìn cô " Mật mã."Lâm Hoan Hỉ không trả lời, đặt ngón tay mình lên nút home, vang lên một tiếng tinh, điện thoại đã được mở khóa." Đúng rồi, mở bằng vân tay cũng rất thuận tiện."Cảnh Dịch "...."Anh hừ lạnh một tiếng, đối mặt với Cảnh Dịch đang không vui, Lâm Hoan Hỉ có chút buồn bực, cô cũng không làm cái gì, không chọc vào anh, tại sao lại mất hứng?Sim đã kiểm tra xong, vô số thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ liên tiếp hiện Dịch nhìn qua, phần lớn đều là minh tinh mà Lâm Hoan Hỉ quản lí, nếu không phải bạn thân hay phóng viên, anh sẽ xóa các thông báo, sau đó đăng nhập vào Weibo và Wechat của Lâm Hoan Hỉ, trong nháy mắt vô số cuộc trò chuyện nhảy lên không thể đếm hết Hoan Hỉ có hai có hai Wechat, một cái là cá nhân, một cái là công đại diện của tài khoản công tác rất đơn giản, còn ảnh đại diện của tài khoản cá nhân lại quang minh chính đại dùng ảnh của Cảnh Dịch, nhìn góc độ đó có thể thấy nhân lúc Cảnh Dịch không để ý cô đã chụp Dịch thấy cuộc trò chuyện của bọn họ dừng lại ở ngày tai nạn xảy ra, cũng là buổi tối trước khi Lâm Hoan Hỉ ra ngoài.[Cảnh ca ca của em Hoan Hỉ Ông xã, em muốn đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, một lúc nữa em sẽ gửi trái cây* nha! Có phải rất mong chờ không! [đáng Trái cây ở đây là ảnh nude đó ạ chị Hoan Hỉ thật mạnh mẽ =[ Cảnh ca ca.....][ Cảnh ca ca của em Hoan Hỉ Sao rồi sao rồi, có phải mong chờ đến nỗi không nói thành lời không!][Hệ thống Cảnh Dịch không phải bạn bè của bạn, hãy thêm bạn với đối phương trước.][Cảnh ca ca của em Hoan Hỉ......Này][Hệ thống Cảnh Dịch không phải bạn bè của bạn, hãy thêm bạn với đối phương trước.][Cảnh ca ca của em Hoan Hỉ......[Nam nhân không có một ai chằm chằm vào cuộc trò chuyện cách đây không lâu, trong lòng Cảnh Dịch bỗng nhiên chua xót, mỗi lần ra ngoài đóng phim, Lâm Hoan Hỉ luôn quấy rầy bằng cách gửi tin nhắn, có đôi khi anh thấy phiền sẽ cho cô vào danh sách đen, chờ một lúc thì kéo ra ngoài. Cảnh Dịch từ trước đến nay luôn ít nói, mỗi lần đều là Lâm Hoan Hỉ tự mình lảm nhảm, rất ít khi anh trả lời Dịch đang nhìn điện thoại chăm chú, một cánh tay trắng trắng cướp điện thoại Hoan Hỉ dùng ánh mắt trách cứ nhìn anh " Anh cái người này sao lại xem trộm tin nhắn của người khác, thật không lễ phép."Cảnh Dịch phục hồi lại tinh thần, chăm chú nhìn cô " Em cũng xem điện thoại của anh còn gì, nói thế nào đây? "Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt cứng đờ, kiên trì nói " Em không xem! Em chỉ chơi đánh bài thôi! "Cô phồng má, ôm điện thoại nằm ỳ trên Hoan Hỉ thấy Wechat cá nhân của mình chỉ có vài liên hệ, trừ bỏ cha mẹ và Trang Phong, những người khác cô không quen, Wechat công việc có ít nhất trăm liên hệ, nào là đạo diễn, minh tinh, MC, đối với những người này Lâm Hoan Hỉ không hề ấn tượng." Em đăng một tin lên Weibo đi."Lâm Hoan Hỉ quay đầu nhìn anh " Tin gì? "" Báo bình an."Lâm Hoan Hỉ vào Weibo, nhất thời được quan tâm mà càng hoảng triệu?Cô không ngờ lại có nhiều người như vậy!Nhìn vào bình luận của trạng thái đầu tiên, có hơn năm mươi nghìn bình luận, vẻ mặt cô hoảng sợ " Tôi tôi tôi.... nổi tiếng như vậy sao? "" Tàm tạm."Thanh âm anh rất bình thực tế, Lâm Hoan Hỉ rất nổi là người đầu tiên vượt qua cuộc thi Hoa hậu và là người cuối cùng bước vào vòng tròn người đại diện đây Lâm Hoan Hỉ vì tiếp cận Cảnh Dịch, báo danh vào cuộc tuyển chọn Hoa hậu thành phố, dựa vào ngũ quan xinh xắn cùng với vóc dáng hoàn mỹ. Lâm Hoan Hỉ đạt được giải nhất, sau đó có cơ hội chụp cùng Cảnh Dịch bìa tạp chí với chủ đề .Cảnh Dịch thừa nhận, lần đầu tiên thấy Lâm Hoan Hỉ, anh đã bị cô hấp đó toàn thân Lâm Hoan Hỉ tỏa ra nhiệt huyết của tuổi trẻ, cô như ánh dương rực rỡ, không thể khiến người ta ngừng đưa mắt nhìn rằng lần đầu tiên cùng thần tượng hợp tác, khi đó Lâm Hoan Hỉ vô cùng khẩn trương, nhưng không làm ảnh hưởng tới quá mới xuất đạo mà có thể hợp tác với minh tinh nổi tiếng, Lâm Hoan Hỉ tự nhiên cũng sẽ được quan tâm không ít, đồng thời cũng phải chịu công kích từ đám fan não tàn của Cảnh Dịch, mặc dù Cảnh Dịch đã trả lời với sự việc lần này, nhưng mà ác ý của người hâm mộ và truyền thông đối với cô cũng không ngưng nhân chính là như vậy, muốn cho Lâm Hoan Hỉ vừa tiến vào giới giải trí phải lui quân. Khi đó đúng lúc Cảnh Dịch hết hợp đồng với công ty, sau khi hết hạn hợp đồng Cảnh Dịch và vài đạo diễn cùng bạn thân hợp tác mở phòng làm việc, Cảnh Dịch thấy thương cảm với tiểu cô nương này, để bằng hữu ra mặt ký hợp đồng nghệ sĩ với cô, nhưng lại không nghĩ đến Lâm Hoan Hỉ lại không muốn làm nghệ sĩ, mà lại muốn làm người đại bắt đầu từ nền móng, từng bước từng bước bò lên chỗ Dịch nhìn cô từ hạt bụi nhỏ bé nở rộ thành đóa hoa hồng chói mắt, nhìn cô đối mặt với phóng viên từ khi không biết xử lí như thế nào cho đến khi thành thạo, nhìn cô từng bước trở thành sự ủng hộ lớn nhất của mà Cảnh Dịch chưa từng hỏi cô Là sao lại muốn trở thành người đại diện, hay là... chỉ vì muốn ở bên cạnh anh." Tôi tôi tôi...." Lâm Hoan Hỉ cầm điện thoại chạy đến bên cạnh Cảnh Dịch, đôi mắt mong chờ nhìn anh, " Tôi đăng như nào đây? Tôi phải nói gì? "Cảnh Dịch hồi phục lại tinh thần, dáng vẻ thấp thỏm của Lâm Hoan Hỉ bây giờ so với lần đầu tiên cùng anh chụp tạp chí giống nhau như nhiên, trong lòng Cảnh Dịch như được rót mật." Em biết không...."" Hả? Cái gì? " Lâm Hoan Hỉ ánh mắt mờ mịt." Lần đầu tiên em cùng anh chụp tạp chí, chạy đến hậu trường hỏi anh... hỏi anh rằng Một lúc nữa muốn chụp tư thế nào."Lâm Hoan Hỉ cảm thấy nhức đầu " Tôi không nhớ rõ...."Cảnh Dịch khóe môi hơi nhếch lên " Cuối cùng em còn gọi anh một tiếng ông xã."Lâm Hoan Hỉ???????Cảnh Dịch còn nói " Em gọi anh một tiếng ông xã nữa đi, anh đăng giúp em."Lâm Hoan Hỉ "....."
Edit Cải Xanh Chương 58 Cảnh Dịch nói là gặp mặt với một người bạn, chỉ là không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy. “Trợ lý Lâm, hơi nhắm mắt lại.” Nghe theo lời hắn nhắm mắt lại, trong lòng lại nổi lên một hồi trống. Không thể không thừa nhận, cô có chút chờ mong khi chạm mặt với Cảnh Dịch, chỉ là không biết trước mặt nhiều người như vậy nên lấy thân phận nào đối mặt với anh, nếu như Cảnh Dịch thấy cô xuất hiện trong yến hôi, chắc chắn cũng rất bất ngờ…. Những lo lắng ban đầu đột nhiên biến thành chờ mong, Lâm Hoan Hỉ giương khóe môi, chờ mong đến buổi tối nay. Lúc này Tô Diễm chờ ở bên ngoài nghe được từng hồi chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đưa mắt nhìn túi màu đen của Lâm Hoan Hỉ, tiếng chuông rất nhanh đã tắt, nhưng giây tiếp theo, lại vang lên lần nữa. Tiếng chuông bất ngờ và dồn dập, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Tô Diễm sớm đã mất kiên nhẫn đặt tạp chí trên tay xuống, mở túi của Lâm Hoan Hỉ ra lấy điện thoại. “A lô, tôi là ông chủ của Lâm Hoan Hỉ, bây giờ cô ấy đang có việc, một lúc nữa có thể gọi lại.” Tút tút, điện thoại bị cúp. Nhưng hắn còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên một lần nữa. Tô Diễm lại ấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền tới tiếng trẻ con non nớt “Chú nói bậy, ông chủ của chị cháu là Cảnh Dịch, chú là ai?” Chị? Đuôi mày Tô Diễm khẽ nhếch lên, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế “Hiện tại ông chủ của cô ấy là chú, nếu như không có chuyện gì thì đừng gọi tới, chúng tôi rất bận.” Cho dù cách một cái điện thoại, nhưng Tô Diễm vẫn có thể nghe được giọng nói bất mãn của Tông Tông. “Cháu mặc kệ, cháu muốn nghe chị nói chuyện.” Tô Diễm kiên nhẫn nói lại “Chú nói là, cô ấy bận, chờ một lúc nữa cô ấy xong việc chú sẽ bảo chị gọi lại cho cháu được không?” Tông Tông cắn ngón tay suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu “Vậy được rồi, nhân tiện nói cho chị cháu là, cháu làm bài thi được 100 điểm, rất tuyệt!!” Giọng nói trẻ khoe khoang thành công nhỏ khiến mây mù trong lòng hắn tan đi. Tô Diễm không nhịn được cười thành tiếng “Ai thi được 100 điểm?” “Cháu đó.” “Cháu là ai?” “Cháu là Lâm Minh Tông.” Tô Diễm thành công dụ đứa trẻ nói ra tên thì thỏa mãn gật đầu “Được, lúc nữa chú sẽ nói cho chị cháu biết.” “Vậy làm phiền chú, nếu chị xong việc thì gọi lại cho cháu nhé.” lúc Tô Diễm chuẩn bị cúp điện thoại thì Tông Tông còn nói “Cháu có anh rể rồi nha!” Tô Diễm còn mơ hồ với câu nói kia thì cậu nhóc đã tắt điện thoại. Hắn cười để điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn đi từ trên tầng xuống. Mái tóc cô được quấn gọn gàng lên, hai bên tóc mai rũ xuống dính vào khuôn mặt cô. Được trang điểm tỉ mỉ nên ngũ quan tinh xảo của cô giờ phút này như đang tỏa sáng lấp lánh, bộ lễ phục màu oải hương ôm trọn lấy người cô, tôn lên chân dài cùng với làn da trắng nõn. Tô Diễm chỉ ngẩn ra mấy giây rồi lập tức lấy lại tinh thần, quơ quơ điện thoại trên tay về phía Lâm Hoan Hỉ “Có một bạn nhỏ Lâm Minh Tông gọi mấy lần cho em.” “Tông Tông?” Nghe thấy tên em trai của mình, ánh mắt Lâm Hoan Hỉ sáng rực lên. Khi cô cười, cả người như là được ánh trăng nhuộm màu. Tô Diễm không được tự nhiên thay đổi ánh mắt khác, nói “Đổ chuông rất lâu, tôi sợ có chuyện gì gấp, cho nên nhận giúp cô.” “Làm phiền ngài rồi, Tô tổng.” Cô nhấc làn váy lên, một tay cầm lấy điện thoại của mình trên tay Tô Diễm, lúc cầm điện thoại lên, đầu ngón tay của cô không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay hắn, rất ngắn cũng rất mềm mại, gần như là không thể phát hiện, nhưng lại làm cho Tô Diễm trong lòng cuồn cuộn hàng nghìn cơn sóng biển. Cô đi đến một góc gọi lại cho Tông Tông, An Á im lặng ngồi xuống bên cạnh Tô Diễm, nhìn theo phương hướng của ánh mắt đối phương, An Á nhìn bóng lưng Lâm Hoan Hỉ cười cười hứng thú. “Vừa ý à?” Hắn cụp mắt xuống “Chỉ là cấp dưới.” An Á cười chê “Tốt nhất là như vậy, nếu không…. người nào bị cậu nhìn trúng thì đúng là không may mắn.” Tô Diễm không trả lời. “Nhưng mà nói thật.” An Á huých người bên cạnh, cảm nhận được người bên cạnh căng thẳng, An Á cười cười, “Một người cô độc sống quãng đời còn lại, sau khi chết không có bạn, có hơi đáng thương. Nếu như cậu thật sự coi trọng người ta thì theo đuổi đi.” Khóe mắt Tô Diễm hơi nhếch lên, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười tự giễu “Người ta có bạn trai, còn gặp người lớn rồi, tôi lại không có hứng thú làm người thứ ba.” An Á nghe xong cười một tiếng “Cậu mau nhanh đi, cậu là hạng người gì tôi lại không biết? Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện tình cảm không có đến trước hay đến sau, ai đúng ai sai, nếu như cậu vừa ý người ta thì phải theo đuổi ngay, theo đuổi được thì là bản lĩnh của cậu, còn nếu không thì là do số phận của cậu, đừng nói cái gì mà chen chân hay không chen chân, đừng nói là cô ấy có bạn trai, cho dù cô ấy kết hôn, cậu muốn cũng có thể cướp được, ngài nói đúng không, Tô tổng?” Tô Diễm nhìn về phía Lâm Hoan Hỉ, hắn hừ một tiếng, nói “Lời này của cậu nếu như tùy tiện đăng lên trang web nào đó của Trung Quốc kiểu gì cũng bị một đám người đấm.” “Đấm tôi làm gì?” Tô Diễm “Tam quan bất chính.” An Á vỗ bắp đùi cười “Được được được, cậu thì tam quan chính trực, tam quan của cậu là chính trực nhất, có một con lão sói vừa đặt trang phục ở chỗ tôi cũng đang nhăm nhe cô bé quàng khăn đỏ rồi, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, có nghe hay không thì tùy.” An Á nói xong, Lâm Hoan Hỉ cũng nói chuyện điện thoại xong. Nói chuyện với người nhà xong tâm trạng Lâm Hoan Hỉ rất tốt, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng. An Á đứng dậy kéo Lâm Hoan Hỉ quay vòng vòng “Thế nào, so với cái người đang được giới thượng lưu săn đón kia không kém chứ.” Tô Diễm quan sát trên dưới cô mấy lần, màu tím rất kén chọn người, nếu không cẩn thận mặc vào sẽ làm hạ đẳng cấp của người thiết kế xuống. Nhưng Lâm Hoan Hỉ da trắng, dưới ánh đèn trắng càng chói mắt, ngũ quan lại rõ ràng, ánh mắt còn làm rung động lòng người, từng chi tiết trên bộ lễ phục màu tím làm nổi bật lên khí chất của người cô, từ trong ra ngoài đều tỏa ra sức quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành. “Dây chuyền này không hợp, đổi dây ngọc bích kia đi.” “Tom, lấy bộ Tiểu Hải Dương Chi Tâm*’ đó ra.” * Tiểu Hải Dương Chi Tâm tức là Trái tim nhỏ của đại dương. Bộ dây chuyền ngọc bích mà Tô Diễm để đây được chế tạo tinh tế, màu sắc thuần khiết, vì vậy được An Á gọi là Tiểu Hải Dương Chi Tâm’. Dây chuyền được cầm ra rất nhanh. Giây tiếp theo Tô Diễm vừa mở nắp ra, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy như bị ánh sáng lộng lẫy của đá quý làm chói mắt. Dây chuyên ngọc bích lẳng lặng nằm trong hộp, xung quanh viên đá quý hình giọt nước được khảm hàng trăm viên kim cương, vừa tỉ mỉ lại vừa xinh đẹp, dưới ánh đèn, viên đá ngọc bích thuần khiết kia dường như ẩn chứa hàng nghìn ngôi sao, chắc chắn rằng không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi sự cám dỗ của nó. “Tô tổng…” Lâm Hoan Hỉ nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy nói “Nhìn có vẻ rất đắt…” Tô Diễm giọng nói nhàn nhạt “Đúng là không rẻ….” Lâm Hoan Hỉ vội vàng lùi lại hai bước, cười nhạt “Vậy tôi dùng cái hiện tại thôi, nếu như tôi làm hỏng, sợ là bán thân đi cũng không bồi thường được.” Tô Diễm nhướng mày, giọng nói mang theo tia bất mãn “Tôi bảo cô đeo nó, không phải để cô làm hỏng.” Không cho Lâm Hoan Hỉ cơ hội từ chối, Tô Diễm đưa hộp qua “Tự đeo vào.” Lâm Hoan Hỉ nơm nớp lo sợ không dám nhận. “Đừng lo lắng, không phải chỉ là một sợi dây chuyền thôi sao.” An Á cầm dây chuyền lên, động tác lưu loát đeo vào cổ cô, “Dù sao cũng là vật chết, hỏng thì vứt thôi.” Lôi kéo Lâm Hoan Hỉ xoay một vòng, rồi cho cô đứng đối diện trước gương. Trên cổ là dây chuyền nặng trịch, nhưng không thể không nói nó rất đẹp, đẹp đến chói mắt, khiến Lâm Hoan Hỉ người vốn không có hứng thú với châu báu cũng không thể rời ánh mắt. Cô nhẹ tay chạm vào đá quý, hơi lạnh. “An Á, tây trang của Tô tổng mang đến rồi.” An Á nhìn thời gian, dùng chân đá vào bắp chân hắn “Xem đi, không làm lỡ thời gian của ngài chứ?” Tô Diễm hừ lạnh nói “Cậu không dám.” “Được rồi, nhanh đi thay quần áo đi, sau đó cút đi tham gia yến hội của cậu đi.” Người đàn ông này thay quần áo rất nhanh, An Á vốn định sửa lông mày cho Tô Diễm, rồi tạo độ bóng cao, đánh thêm son, nhưng lại bị hắn không chút nể mặt mà từ chối, dựa theo lời nói của Tô Diễm thì là “Quá giống con gái.” Không lâu sau Tô Diễm đã đi ra, tây trang màu xanh thẫm được cắt may khéo léo, làm nổi bật dáng người cao ráo của hắn, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị. Giơ tay lên sửa tay áo xong, Tô Diễm hơi liếc mắt “Đi thôi.” “Hôm nay cảm ơn ngài.” Vẫy tay với An Á và trợ lý bên cạnh xong cô liền xoay người lên xe. Xe có màn che chạy vững vàng trên đường phố Pari phồn hoa, sợ làm nhăn y phục, tư thế ngồi của Lâm Hoan Hỉ vô cùng cẩn thận. “Tối nay chính là tuần lễ thời trang à?” Tô Diễm rất kiên nhẫn giải thích “Tuần lễ thời trang là ngày mai và ngày kia, tối nay Edward Lee tổ chức tiệc tối tiếp đãi khách khứa, tất cả tân khách được mời đến dự tuần lễ thời trang đều sẽ đến.” Lâm Hoan Hỉ dường như đang suy nghĩ điều gì gật đầu nói “Trên văn kiện chị Hạ chuẩn bị hình như có viết…” “Lần nay tham gia yến tiếc đối với cô mà nói không có chỗ xấu, có thể mở rộng giao tiếp, rồi nhiều người sẽ biết đến cô hơn, còn có thể tạo sức mạnh cho tương lai.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì. “Dừng ở phía trước một chút.” Xe từ từ dừng lại ven đường, trong tầm mắt Lâm Hoan Hỉ, Tô Diễm mở rộng cửa xe, đang lúc cô không biết Tô Diễm xuống xe làm gì thì hắn đã cầm theo một cái túi lên xe. Tô Diễm đặt cái túi vào tay cô “Cho cô.” Lúc này cô còn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cái túi, cô mở ra nhìn, bên trong là một bát canh và hai cái bánh trứng. “Tô tổng?” “Tiệc tối rất muộn mới kết thúc, lúc đó cô không thể lấp đầy bụng đâu.” Tô Diễm nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào ghế nói “Ăn xong nhớ trang điểm lại.” Cô mím môi, lấy một cái bánh trứng từ trong túi ra đưa cho hắn “Tô tổng, buổi trưa anh cũng chưa ăn gì?” Hắn hơi nhấc mí mắt, một lúc lâu cũng không trả lời. Lúc này Lâm Hoan Hỉ thu tay lại cũng không phải, giữ để cũng không xong, cô còn đang xấu hổ thì hắn đã rút một tờ khăn giấy rồi cầm lấy bánh. Lâm Hoan Hỉ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mở bát canh nóng ra từ từ cho vào miệng nhỏ. Ăn bánh xong, cô ném túi rác ra thùng rác phía sau, bất chợt nghe Tô Diễm nói “Tôi không thích ăn đồ ngọt, sau này đừng đưa cho tôi.” Lâm Hoan Hỉ cứng mặt lại “Vậy sao ngài còn mua bánh trứng.” “Con gái như cô không phải đều thích đồ ngọt sao?” “….” “Vừa mở miệng là nói giảm béo, kết quả là nhìn thấy đồ ngọt liền ăn ăn, lại còn ăn nhiều.” “….” Tô tổng, xin mời câm miệng!!! Nói thẳng như vậy sẽ bị đấm đấy!!! Trong lòng Lâm Hoan Hỉ âm thầm mắng Tô Diễm, nhưng cũng không dám làm ra hành động nào. Cũng may lúc đến yến hội, Tô Diễm cũng không tiếp tục chủ đề trước. Lúc này trước cửa đỗ rất nhiều xe kiểu có rèm che, còn có một nhóm truyền thông đứng giữ ở cửa. Long trọng như vậy Lâm Hoan Hỉ lại cảm thấy lo lắng không yên. “Không phải sợ, ánh đèn sân khấu sẽ dành cho tôi nhiều hơn.” Dường như nhận ra Lâm Hoan Hỉ đang lo lắng, Tô Diễm liếc mắt qua, giọng nói thờ ơ. Theo Tô Diễm xuống xe, gió lạnh ùa vào mặt. Cô bắt đầu chiến đấu, nở nụ cười khéo léo trên mặt. Bởi vì Tô Diễm không thích người khác chạm vào người, cho nên Lâm Hoan Hỉ cũng không nắm tay hắn, hai người bọn họ một trước một sau, trước ống kính bước những bước chân tao nhã đi vào hội trường. Trong đại sảnh, giao bôi cạn ly, y tấn* thơm ngát. Đèn chùm hình cây đại hồi treo trên đỉnh đầu đổ bóng xuống mặt đất. * quần áo và tóc. Âm nhạc du dương, Tô Diễm vừa ngước mắt liền thấy Edward Lee từ trên lầu đi xuống. Edward Lee khuôn mặt không thể nói là đẹp trai, nhưng lại có khí chất tự nhiên, nụ cười ấm áp, vừa bước ra liền trở thành trung tâm trong đám người. “Rất hân hạnh khi Tô tổng đã đến đây.” Edward Lee cầm ly rượu trên tay đi về phía hai người. Hắn quét mắt nhìn qua Lâm Hoan Hỉ bên cạnh Tô Diễm “Đây là?” Lâm Hoan Hỉ vội vàng giới thiệu mình với đối phương “Chào ngài, tôi là Lâm Hoan Hỉ, trợ lý của Tô tổng.” “Anh đổi trợ lý?” ánh mắt Edward Lee hoang mang, “Tôi nhớ trợ lý trước kia của anh không có bộ dáng này.” Tô Diễm cười cười “Cô ấy có thiên phú, cho nên giữ lại bên cạnh bồi dưỡng một chút.” Nói xong, Edward Lee dùng ánh mắt thâm ý nhìn hai người. Ánh mắt hắn xẹt qua một tia trêu đùa, nở một nụ cười với người xong liền xoay người bước lên sân khấu. Sau khi điều chỉnh lại microphone, tất cả chùm ánh sáng đều tập trung trên người Edward Lee. Thấy hắn chuẩn bị phát biểu, phòng khách vữa nãy còn nhộn nhịp bỗng chốc đã yên lặng. Lâm Hoan Hỉ không có việc gì đung đưa ly rượu, ánh mắt thả tự do, sau khi lướt qua một vòng những gương mặt lạ lùng, cô cũng không nhìn thấy gương mặt mà mình muốn gặp nhất. Khi cô đang thất vọng thì nghe được giọng nói thuần khiết của Edward Lee “Rất vui khi các vị có thể tới tham gia buổi gặp mặt tối ngày hôm nay, tiếp theo chùm ánh sáng sẽ được chiếu lên người sẽ nhảy mở màn cho yến hội của chúng ta lần này.” Thanh âm vừa dứt, toàn bộ phòng khách liền rơi vào bóng tối. Một chùm ánh sáng dò xét trong bóng tối, từ từ đi về phía Lâm Hoan Hỉ, cuối cùng dừng lại ở đó. Ngay sau đó, một chùm sáng khác dừng lại trên người Tô Diễm. Mọi người nín thở nhìn đôi trai gái này, lúc Edward chuẩn bị mở miệng, thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Diễm “Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.” Cô ngẩng mặt lên, người đàn ông bên cạnh không có vẻ mặt gì, đôi mắt lại giống như hồ nước lạnh, toát ra nhiệt độ lạnh buốt. Edward sững sờ một chút, lúc đang suy nghĩ cách đảo ngược tình thế, thì thấy một bóng dáng cao ráo đi về phía vòng sáng, vững vàng đứng lại trước mặt Lâm Hoan Hỉ. Cảnh Dịch rũ mắt, ánh mắt thâm thúy, anh từ từ xòe tay ra, làm một nghĩ lễ tiêu chuẩn của thân sĩ “Nếu không ngại, tôi có thể trở thành bạn nhảy của cô không?” Cảnh Dịch…. Thật sự là anh đang đứng trước mặt cô, là hơi thở quen thuộc. Từng ký ức vụn vặt hiện lên trong đầu, tất cả những hoài niệm đều xuất hiện ngay lúc này, dường như cô không thể kìm nén lại những suy nghĩ đã bị đè nén trong một khoảng thời gian dài. Lâm Hoan Hỉ mím môi cười, đôi mắt cô sáng lên, cô từ từ đưa tay ra, gần như là trong nháy mắt Cảnh Dịch đã đưa cô vào một thế giới mới. Bước ra sàn nhảy, lòng bàn tay nóng bỏng của anh đặt trên eo cô, tiếng nhạc êm dịu vang lên, cả đôi trai gái người nối người bước vào sàn nhảy. Cảnh Dịch dẫn dắt cô, một đôi mắt từ đầu đến cuối đều khóa chặt trên mặt cô, nóng rực mà lại thâm tình. Đôi mắt kia như hỏa, khiến toàn thân cô nóng rực, trong lòng càng khô khan. Đầu ngón tay cô hơi giật giật, lấy hết tinh thần can đảm ngước mắt lên “Anh…” Lời kế tiếp còn chưa nói ra. Ánh đèn lại tắt đi, môi của anh bao phủ xuống, tràn đầy sự xâm lược và nhớ nhung. Lâm Hoan Hỉ lông mi dài khẽ run, tay cô đặt trên vai anh hơi run, trái tim cô đập càng lúc càng loạn. Dường như anh không để ý, lại dường như cố gắng kìm nén bản thân, Lâm Hoan Hỉ nhắm mắt lại, đầu lưỡi khẽ quệt qua môi anh. Phản ứng đáp lại vừa ngại ngùng vừa thận trọng này khiến thân thể người đàn ông cứng lại. Từ lúc bà xã mất trí nhớ đến bây giờ, tất cả mọi hành động trước đây đều là anh chủ động, nhưng bây giờ… Cô đáp lại…. Tuy chỉ nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khơi dậy ngọn lửa trong lòng anh. “Anh nhớ em.” Cảnh Dịch khẽ thở vào tai cô, thanh âm khàn khàn nói “Rất nhớ em, rất rất nhớ em.” Hormone nam nồng nặc bao vây cô, ở trong sàn nhảy phần bụng cô nhảy nhảy lên bắt đầu cảm thấy tê dại, đặc biệt là thanh âm kia giống như là mê dược gợi lên dục vọng trong người cô, khiến hai chân cô tê dại, đứng cũng không vững. Đèn lại sáng, đồng thời hơi thở của anh cũng rời ra. Âm nhạc lại thay đổi, nhưng anh cũng không có ý định buông cô ra. Nhìn y tấn hai người trong sàn nhảy dính vào nhau, Tô Diễm cầm ly rượu này đến ly rượu khác. Chợt có người bước tới, nhưng lại bị anh từ chối. Lúc sau, Edward ngồi xuống bên cạnh Tô Diễm “Tô Diễm, cậu xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Diễm quơ quơ ly rượu, thanh âm lạnh lfung “Sau này đừng làm loại chuyện nhàm chán này.” Giống như là không nghe được những gì Tô Diễm nói, Edward nói “Trước khi anh tới An Á gọi điện cho tôi, nếu như cậu không có ý gì với cô gái nhỏ kia, sao lại đưa cô xuất hiện ở nơi này?” Tô Diễm được mời đến không ít yến hội, nhưng mỗi lần đều chỉ có một mình hắn, không có bạn gái cũng không có trợ lý. “Cô ấy có thiên phú, lần này dẫn cô ấy theo chủ yếu là muốn cậu gặp cô ấy một lần, không có ý gì khác.” Lúc Edward đang muốn nói cái gì đó, đã thấy Tô Diễm cau mày cầm ly rượu rời khỏi chỗ. Hắn nhìn lại, thì phát hiện bóng dáng hai người vừa nãy còn khiêu vũ trong sàn nhảy đã đột nhiên biến mất. * Đến sân sau không có một bóng người, gió lạnh thổi qua khiến cô giật mình. Cảnh Dịch cởi áo khoác choàng lên người cô, sau đó lại ôm chặt cô vào lòng. Hai người đứng rất gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng dục vọng mạnh mẽ tại một nơi nào đó trên thân thể anh, rất khó cưỡng lại cô. Hai tai Lâm Hoan Hỉ đỏ lên, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Dịch ca….” “Hả?” “Cái kia của anh…. chạm vào em.” Lâm Hoan Hỉ thật sự xấu hổ. Anh rũ mắt xuống, nhìn chăm chú vào vành tai ửng đỏ của cô, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó thấy được. “Bây giờ em đang ở đâu?” Lâm Hoan Hỉ ấp úng báo địa chỉ. Đuôi mày Cảnh Dịch nhướng lên, đáy mắt mang theo ý cười “Thật là trùng hợp, anh cũng ở khách sạn đối diện.” “…Đúng là rất trùng hợp.” Tay Cảnh Dịch khẽ xoa xoa vành tai mềm mại cô, thấp giọng nói “Nhân lúc bà xã anh không ở đây, em có muốn… đến chỗ anh ngủ một đêm?” Trong lòng cô khẽ thay đổi, vùng vẫy ra khỏi lồng ngực anh, tròng mắt như có sóng nước đang lay động “Dịch ca, trong đầu anh đúng là tràn đầy phế liệu đồi trụy.” Cảnh Dịch nghiêm mặt, trịnh trọng nói “Nói bậy, trong đầu anh đều là Lâm Hoan Hỉ.” “Em….” Không đợi Lâm Hoan Hỉ nói hết câu, thân thể anh lại tới gần, sau khi đẩy cô dựa vào cây cổ thụ đằng sau, anh lại khom lưng chiếm lấy đôi môi mềm mại mà đầy đặn của cô. Giống như là đang thưởng thức một mỹ thực, anh tinh tế mút vào rồi lại liếm, thanh âm giao nhau của nước bọt xuyên vào màng nhĩ kích thích không gì sánh được. Sau lưng Cảnh Dịch là cảnh đêm, còn sau lưng cô là ánh trăng. Âm nhạc trong nhà mơ hồ truyền đến, lẫn vào màn đêm tĩnh lặng lây nhiễm sắc thái mập mờ. Vừa nãy còn thấy lạnh, nhưng lúc này chỉ thấy nóng. Bờ môi của anh rời xuống, sợ là lưu lại dấu vết trên người cô, vì vậy chỉ nhẹ nhàng hôn. Cánh môi người đàn ông vừa nóng vừa ướt át khiến hô hấp cô trở nên dồn dập, Lâm Hoan Hỉ thở hổn hển, hai tay quấn chặt cổ anh. “Dịch ca…” Thanh âm lúc này dường như không còn là của mình, mếm yếu mà vô lực. “Dừng lại.” Hai mắt anh tràn đày dục vọng nhắm lại, lúc mở ra đã là một vùng tĩnh lặng. Cuối cùng anh đặt một nụ hôn lên vùng xương quai xanh xinh đẹp của Lâm Hoan Hỉ, lúc này mới chú ý tới dây chuyền trên cổ cô. Ngón tay anh chạm vào đá quý, Cảnh Dịch ngước mắt nhìn cô “Ai cho em?” “Cái này à?” Lâm Hoan Hỉ thuận miệng nói “Tô tổng cho em, chờ lúc nữa về em muốn trả lời cho hắn, làm hỏng em không thể bồi thường nổi đâu.” Cảnh Dịch nhíu mày “Tô Diễm?” “Hả…ừ.” Thấy vẻ mặt anh không đúng, Lâm Hoan Hỉ cẩn thận hỏi “Sao thế?” “Không có gì.” Cảnh Dịch nhìn Lâm Hoan Hỉ từ trên xuống dưới, nói “Trang phục này cũng là hắn chuẩn bị?” Giọng nói rất lạnh, không nghe được là vui hay giận. Trong lòng Lâm Hoan Hỉ căng thẳng, vội vàng giải thích “Bộ trang phục này cũng phải trả, bọn em chỉ làm việc với nhau, anh đừng hiểu lầm.” Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lâm Hoan Hỉ, Cảnh Dịch cố đè nén ý cười “Sao em phải nói những điều này với anh?” Gần như là cô buột miệng nói ra “Bởi vì anh là ông xã của em mà, em không muốn anh….” Giọng nói dừng lại. Ý thức được mình đang nói gì Lâm Hoan Hỉ liền trợn hai mắt, khoát tay nói “Ý em là….” Ánh mắt anh sâu xa, bàn tay nắm chặt đôi tay cô đang lạnh như băng, nói tiếp “Bởi vì anh là ông xã của em, cho nên em không muốn anh hiểu nhầm em?” Bầu không khí rời vào yên lặng. Lâm Hoan Hỉ cắn cắn môi, cuối cùng gật đầu nhẹ một cái. Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, sau đó khuôn mặt bị người kia nâng lên, Cảnh Dịch từ từ nhắm hai mắt lại, cúi xuống hôn lên môi cô giống như là đang đối xử với vật quý giá, nhẹ nhàng nói “Lâm Hoan Hỉ, anh thật sự rất yêu em.” “Dịch ca…” “Em có thể yêu anh một lần nữa, anh rất vui.” Lúc này, trong lòng cô tràn đầy thỏa mãn, loại cảm giác được thỏa mãn này đều bắt nguồn từ Cảnh Dịch. Trong thoáng chốc, lại nghe được anh nói “Tìm một cơ hôi, công khai đi!” “Công…. công khai?” “Ừ, công khai quan hệ của chúng ta, em là được anh cưới hỏi đàng hoàng, anh không hy vọng lúc nào cũng phải lén lút như Tây Môn Khánh.” Tây Môn Khánh…. Cái ví dụ này khiến Lâm Hoan Hỉ khóc không được mà cười cũng không xong. Cô nghiêm túc suy nghĩ “Nhưng em muốn đợi một thời gian nữa.” “Hả?” Lâm Hoan Hỉ nhìn Cảnh Dịch bằng ánh mắt rực rỡ “Em muốn dựa vào nỗ lực của chính mình để ngồi lên vị trí nhà thiết kế, sau đó quang minh chính đại công khai quan hệ của chúng ta.” Cảnh Dịch nghe xong thì nở nụ cười “Bây giờ thì không phải quang minh chính đại?” Lâm Hoan Hỉ cúi đầu đá cục đá bên chân, “Nếu như chúng ta nói bây giờ, cho dù đến lúc đó em dựa vào chính nỗ lực của mình để trở thành nhà thiết kế, bọn họ cũng sẽ cho rằng em dựa vào quan hệ của anh, em muốn ngoại giới công nhận năng lực của em, em muốn…đứng bên cạnh anh.” Cô gái đứng bên cạnh Cảnh Dịch là người có nụ cười tươi đẹp nhất trên thế giới này. Anh bình tĩnh chăm chú nhìn cô. Vốn dĩ cô là ánh mặt trời của tất cả mọi người, nhưng cô lại che ánh sáng ấy chỉ để sưởi ấm một mình anh, cho dù có chút không nỡ, nhưng Cảnh Dịch biết mình cần phải buông tay, anh không thế giống như trước đây mà giam giữ cô lại bên cạnh mình. Nhìn Lâm Hoan Hỉ thấp thỏm đợi câu trả lời, khuôn mặt Cảnh Dịch giống như là dính ánh nắng ấm áp của mặt trời, Lâm Hoan Hỉ nghe thấy anh nói “Hy vọng anh không phải đợi lâu.” Lâm Hoan Hỉ khẽ gật đầu nói ẩu “Anh yên tâm, chắc chắn sẽ không lâu đâu!” Sau đó cô rụt cổ lại “Dịch ca, chúng ta đi vào thôi, em lạnh.” “Được.” Cô cởi áo khoác xuống đưa cho Cảnh Dịch, hai người chưa đi được hai bước, bất ngờ chạm mặt Tô Diễm. Trên tay Tô Diễm còn cầm điếu thuốc, khói mờ lượn quanh, ngũ quan của hắn ẩn vào trong màn đêm…. ← Chương trước Chương sau →
ReviewNGHE NÓI TÔI LÀ VỢ ANH?Tác giả Cẩm ChanhThể loại Hiện đại, showbiz, sạch sủng sắc, ngọt ngào thâm tình, dài 75 chươngTình trạng Hoàn edit-Trước sau, Cảnh Dịch có cảm giác mình yêu hai người, mà hai người này đều là Lâm Hoan phải xuyên không gì cả, mà chỉ là hai giai đoạn khác nhau của quá trình yêu đương. Ở chính giữa của hai giai đoạn này, là tai nạn giao thông của Lâm Hoan Hỉ. Sau khi đăng ký kết hôn cùng Cảnh Dịch được hai ngày, cô bị tai nạn và mất đi trí nhớ. Không phải tất cả, mà chỉ là khoảng thời gian bảy năm, vừa vặn là trước khi gặp anh một năm. Thế nên, vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cô nói với ảnh đế nổi tiếng bậc nhất giới giải trí lúc bấy giờ chính là nghe nói tôi là vợ anh?Cảnh Dịch vô cùng hụt hẫng, nhưng cũng rất nhanh chóng thu hồi cảm xúc, tận lực chăm sóc để mang cô về lại bên cạnh mình. Đối với anh mà nói, tất cả những chuyện này vô cùng xa lạ, kể cả Lâm Hoan Hỉ. Bởi vì quãng thời gian trước, là cô theo đuổi anh, lăn lộn trong cái vòng tròn đầy thị phi này, từng bước phấn đấu trở thành người đại diện của anh, và cuối cùng là trở thành vợ của người trước mặt Cảnh Dịch lúc này, lại không hề nhớ một chút nào về những việc đó, cho nên phản ứng của cô đối với anh là cực kỳ bài xích. Nhưng mà chết tiệt, lý trí thì như vậy, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Cô không nhớ anh, nhưng lại nhớ những động chạm thân thể với anh, nhớ những cảm giác gần gũi do anh mang lại. Cuối cùng, Cảnh Dịch đành phải dùng biện pháp ngắn hạn về thể xác này để đánh một trận chiến dài hơn, giúp cô từ từ khôi phục trí là, Cảnh Dịch không thể ngờ rằng, người mà mình yêu trước khi mất trí và Lâm Hoan Hỉ với ký ức dừng lại ở năm 17 tuổi, lại có sự khác biệt lớn như của trước kia lạnh lùng dứt khoát, mang một loại khí thế bức người, mạnh mẽ theo đuổi anh cho đến khi anh thực sự rung động. Nhưng cô của lúc này, lại là một cô gái thanh thuần, không cất giấu quá nhiều ưu tư, không cẩn trọng dè dặt, không gồng mình cố gắng đến mệt Dịch từng sợ hãi, bởi vì anh đọc được trong mắt cô không còn sự khao khát anh, không còn sự ham muốn chiếm hữu anh của ngày trước. Thế nhưng, Cảnh Dịch cũng vô cùng nhạy bén phát hiện ra, ở đoạn giữa của quá khứ mà anh không biết ấy, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra với cô gái của thật chứng minh, đúng như vậy. Lâm Hoan Hỉ mạnh mẽ mà anh biết vốn đã trải qua một biến cố rất lớn, và lá thư mà anh nhận được bảy năm trước chính là lúc cô cảm thấy gần như là tuyệt vọng. Cảnh Dịch không còn nhớ rõ vì sao mình lại hồi âm bức thư ấy, nhưng Lâm Hoan Hỉ đã nói rằng, nhờ nó mà cô đã dũng cảm bước vào con đường này, dũng cảm đến gần anh, và dũng cảm yêu Dịch chỉ đơn thuần tiếp nhận một Lâm Hoan Hỉ đã tự dẹp bỏ mọi rào cản, mọi khó khăn, mang đến cho anh một Lâm Hoan Hỉ lạc quan và không thể đánh bại. Thế mà giờ đây, anh giống như là làm ngược lại hoàn toàn, từng bước thật sự đi vào cuộc sống của cô, cùng cô tìm hiểu những biến cố đó, và khiến cô yêu anh một lần với Lâm Hoan Hỉ, việc thức dậy với một thân phận hoàn toàn mới khiến cô vô cùng bối rối. Mặc dù Cảnh Dịch trong trí nhớ là một người xa lạ, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của anh, sự chân thành trong tình yêu của anh dành cho cô. Thế nên, Lâm Hoan Hỉ dần dần cũng cảm thấy, có lẽ trong quá khứ, cô thực sự đã từng yêu người đàn ông này. Bởi vì hiện tại, cô cũng đã bắt đầu yêu Dịch và Lâm Hoan Hỉ là người của thế giới showbiz, dường như không có mấy ai là thật lòng. Những chiêu trò, những thủ đoạn đương nhiên không thiếu. Nếu như ngày trước là Lâm Hoan Hỉ với tư cách người đại diện luôn ra mặt cản trở sóng gió cho anh, thì bây giờ là lúc Cảnh Dịch dùng thân phận ngôi sao của mình đứng ra che chở và bảo vệ anh yêu em lần đầu là do em theo đuổi khiến anh yêu em thêm lần nữa thì chỉ có thể là do anh cảm thấy không thể sống thiếu em rồi, phải không Cảnh Dịch?Có thể nói, câu chuyện chính là hành trình theo đuổi vợ của ảnh đế Cảnh Dịch. Rất ngọt ngào nhưng cũng rất chông gai. Bởi vì anh thuộc tuýp người sống nội tâm. Nếu khi đó Lâm Hoan Hỉ không kiên trì theo đuổi anh thì có lẽ anh sẽ ứng với cái danh hiệu “hòa thượng” mà giới giải trí đặt cho mình mất mà ai rơi vào lưới tình cũng vậy thôi. Cảnh Dịch yêu Lâm Hoan Hỉ là sự thật, thế nên mới có thể nhẫn nại cùng cô tìm hiểu quãng thời gian đã mất, mới có thể cùng cô vượt qua sóng gió mà cô vẫn luôn giấu anh chịu đựng một qua bóng tối của quá khứ, cảm nhận tình yêu thương của tất cả mọi người dành cho mình, Lâm Hoan Hỉ từng bước chấp nhận con người của mình ở hiện tại. Có khác chăng, chính là người đàn ông bên cạnh đã trở thành chỗ dựa vững chãi cho cô, khiến cô không còn phải tự mình gồng gánh nữa, thoải mái nhẹ nhàng ở bên anh, vui vẻ được làm công việc mà mình thực sự yêu quãng thời gian tìm lại chính mình của Lâm Hoan Hỉ, còn có rất nhiều sự giúp đỡ đáng yêu khác. Trang Phong, thần tượng của các cô gái trẻ nhưng lại sợ Cảnh Dịch đến mất mật, cô gái Từ Tinh Tinh hoạt bát đáng yêu cùng nam thần Tô Dục lạnh lùng, các chàng trai trẻ tuổi năng động nhà hàng xóm, còn có một Tô Diễm lạnh lùng cao ngạo không biết cách thể hiện tình yêu. Còn có, sự vui nhộn của hai bên gia đình trưởng bối khiến câu chuyện trở nên vô cùng sinh chuyện sủng ngọt với những tình tiết đi ngược lại với motif thông thường. Yêu rồi mới tìm hiểu, hiểu rồi mới có thể xác định, là người đó chứ không phải ai dù là Lâm Hoan Hỉ trước kia hay bây giờ, mọi suy nghĩ của cô xuất phát điểm đều là Cảnh Dịch vì giấc mơ trở thành nhà thiết kế của Lâm Hoan Hỉ, từ bỏ ngôi vị ảnh đế. Anh nói, giấc mộng của anh, trước tới nay… đều là by Lâm PhiBìa Lương Tiệp Dư*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
Điều hướng bài viết 44 Comments Tầm Ngọc nói Đọc văn án nhà cô là thấy hay rồi. Truyện sủng không cô? Con tim tôi mong manh lắm, đọc ngược không được. ThíchThích Tầm Ngọc nói Thế tôi hóng từng chương nhà cô. Văn phong của tác giả này ngộ lắm, đọc rất thú vị. ThíchĐã thích bởi 1 người Hôm nay mới biết truyện này. Theo dõi và ủng hộ editor ThíchThích Ôiiiiii, mình đang định nhào vô đọc bộ này thì thấy tin khóa vĩnh viễn những chương set pass huhuhu. Mình còn giải trước mấy câu hỏi hóc búa ko liên quan tới truyện xong luôn rồi, giờ chỉ đọc truyện để làm tiếp các chương bị khóa liên quan tới truyện thôi ớ. Huhuhu Nghiệt ngã quá mà…bao giờ nhà mở cho giải pass lại nhớ cho mình biết với nha < cám ơn nhà edit nhìu nè ThíchĐã thích bởi 2 người Tuy đã quyết định khoá truyện nhưng nếu có thay đổi gì thì chắc chắn mình sẽ thông báo nhe ^^ ThíchThích Cám ơn bạn nhiều nhiều. Mình ko ngại giải pass đâu ạ. Chỉ ngại ko có truyện để đọc thôi à. Mình chờ nhà cho giải pass típ nha 😀 ThíchĐã thích bởi 1 người phamthitranganh nói Gợi ý pass ở đâu vậy ạ? ThíchThích ở mục gợi ý pass riêng trên wordpress nhé ThíchThích Hôm nay tôi quyết định dạo hết nhà cô. Ồ bà tác giả này có cuốn boss chỗ đó không nên cắm tôi thích lắm. ThíchĐã thích bởi 1 người Hihi, chào chủ nhà nha ❤ ThíchThích Tiếp tục showbiz… tui thực sự cảm thấy hạnh phúc khi biết đến nhà này đó huhu ThíchThích Đọc xong văn án Cạn lời ThíchThích Mỹ Hạnh nói Rất thích truyện nhà ad edit. ThíchThích Trong khi chờ quiz Manh sủng…Ta lại đi mò hố để nhảy🙃🙃🙃 ThíchThích Andrea Ng nói Cảm ơn bạn đã edit truyện nhiều ❤️❤️❤️❤️ ThíchThích ad ơi, mk đọc muốn nhận pass thì làm thế nào?? ThíchThích Phương Lan Phùng nói hay quá đi hóng từng ngày ThíchThích selenachen202 nói bạn ơi gợi ý pass phiên ngoại ở đâu vậy? mình kiếm mà không thấy ThíchThích Phiên ngoại không có gợi ý, chơi quiz lấy pass ThíchThích cvty123 nói Hố ThíchThích Xin chào bạn chủ nhà ạ . hihi hôm nay mới biết đến nhà mình, truyện này thấy văn án hay quá nên nhảy hố đây. Cảm ơn bạn editor nhìu ạ Moa moa ❤ ThíchThích Min Yoongi is my husband nói Văn án hấp dẫn qué. Cảm ơn nhà cậu đã edit. Chúc hố nhà mình đông khách❤️ ThíchThích Cindy nói ❤️❤️❤️ ThíchThích hehe đọc từ lúc còn là sinh viên, năm nay ra trường tranh thủ vào đọc lại ^^ hơi tiếc là đã khóa những chương có pass, nhưng mình vẫn còn nhớ chút nội dung các chương đó nên cũng chỉ hơi buồn xíu, cảm ơn editor nhiều ThíchThích Thấy văn án là lọt hố liền lun 😆 ThíchThích Chủ nhà siêu có tâm luôn, hỏi pass mà còn gợi ý ở đâu nữa chứ, pass thì siêu chính thức là fan của chủ nhà từ đây luôn. ThíchThích siêu dễ nha tui viết thiếu ThíchThích Gửi bình luận
Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch Ngày thứ hai sau khi cưới, cô bị tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức đều dừng lại ở tám năm trước. Lâm Hoan Hỉ Vị tiên sinh này, tôi không biết anh. Cảnh Dịch Review bởi Tú Quỳnh Nguyễn - fb/hoinhieuchu Văn Án Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch 7 năm. Ngày thứ hai sau khi cưới, cô bị tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức đều dừng lại ở tám năm trước. Lâm Hoan Hỉ Vị tiên sinh này, tôi không biết anh. Có một người, luôn là hậu phương vững chắc của bạn, luôn đồng hành che mưa chắn gió cho bạn, theo đuổi bạn 7 năm cho đến ngày tu thành chính quả, lĩnh được giấy đăng ký kết hôn. Có một người, luôn yêu thương bạn dù tim có đau đến thế nào đi nữa, luôn đầy năng lượng xông lên phía trước mà chẳng hề dựa dẫm gì vào bạn cả, yêu bạn dù phải trả bất cứ giá nào. Một người như ngọn lửa luôn sưởi ấm trái tim ấm áp của bạn, bỗng một ngày hoá thành núi băng, không quen biết bạn, không nhớ bạn là ai và luôn nghĩ bạn là "thầy chủ nhiệm", ký ức của người ấy vĩnh viễn ở lại năm 17 tuổi, một cô nàng hoa cúc ngây thơ chưa từng quen biết bạn bao giờ. Đó hẳn là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, là vị đắng mà không ai muốn cảm nhận trong cuộc đời này, thế mà Cảnh Dịch lại có "may mắn" được nếm thử. Cuộc hôn nhân của anh và Lâm Hoan Hỉ mới chỉ được 1 ngày tuổi, và cô vợ nóng bỏng luôn sáp vào anh, luôn bám đuổi anh như hậu vệ kèm tiền đạo đối phương, luôn lung lạc anh bằng mọi cách trên mọi mặt trận từ giường tới nhà tới weibo bỗng dưng trở thành một cô nàng thiếu nữ 17 tuổi - chưa từng yêu ai - chưa từng quen anh chỉ sau một tai nạn. Thậm chí cái người dính anh còn hơn keo da chó kia còn đòi ly hôn với anh ???????????? Thế này là cái chuyện quái quỷ gì xảy ra? Phải chăng anh xài hết vận may ứng trước nên giờ mới bị "ngược luyến tàn tâm"? Phải chăng hạnh phúc cũng như dòng sông, những ký ức đã trôi qua không thể nào lặp lại? Phải làm thế nào để cô có thể yêu lại anh - từ đầu, khi mà những năm tháng qua, trong tình yêu anh chỉ là người hưởng thụ? Cô - 18 tuổi đã từng mê đắm anh vì bộ phim "Thiếu niên thành thị", nhưng cô - 17 tuổi lại chê anh quê mùa, tạo hình xấu, đầy "mùi vị cặn bã của đất" cũng trong bộ phim ấy. Cô - 25 tuổi từng ghét cay ghét đắng cậu bạn thân vì sợ bị cướp chồng, nhưng cô - 17 tuổi lại rất có cảm tình với cậu bạn ấy. Cô - 25 tuổi chỉ suốt ngày dụ dỗ anh hôn, nhưng cô - 17 tuổi lại sẵn sàng vung tay tát anh một phát vào má Cô - 25 tuổi là một nữ cường nhân, nhưng cô - 17 tuổi chỉ rối ren như một chú mèo bị người khác bắt nạt, ngơ ngác, đáng yêu. Cô - 25 tuổi rất ít khi chảy nước mắt trước mặt anh, nhưng cô - 17 tuổi yếu đuối nằm trong lòng anh khóc đến ướt cả áo anh, khiến lòng anh bỏng rát. Cô - 25 tuổi trước mặt anh là một mảnh rực rỡ, sáng chói, cô của 17 tuổi lại là một phiên bản yếu đuối đến mong manh. Cô - 17 tuổi còn hiên ngang "trước đây tôi chưa mất trí thì đúng là mắt mù mới thích anh". Tất cả đều nói cô mất tám năm trí nhớ, nhưng Lâm Hoan Hỉ lại nghĩ... Cô đã đánh mất tình cảm chân thành mà mình đã từng có. Bởi vậy, con đường tìm về ký ức đó, dẫu gian khổ mấy cũng phải đi, và có đi, anh mới nhìn về cùng một hướng với cô, mới thấy được những gì 7 năm qua anh chưa thấy, hoặc thấy nhưng xem nhẹ. "Cảnh Dịch thừa nhận, lần đầu tiên thấy Lâm Hoan Hỉ, anh đã bị cô hấp dẫn. Khi đó toàn thân Lâm Hoan Hỉ toả ra nhiệt huyết của tuổi trẻ, cô như ánh dương rực rỡ, không thể khiến người ta ngừng đưa mắt nhìn cô. Cảnh Dịch nhìn cô từ hạt bụi nhỏ bé nở rộ thành đoá hoa hồng chói mắt, nhìn cô đối mặt với phóng viên từ khi không biết xử lý như thế nào cho đến khi thành thạo, nhìn cô từng bước trở thành sự ủng hộ lớn nhất của anh. Nhưng mà Cảnh Dịch chưa từng hỏi cô Là sao lại muốn trở thành người đại diện, hay là... chỉ vì muốn ở bên cạnh anh". Cảnh Dịch yêu cô vì cô là ánh dương rực rỡ của anh, nhưng rốt cục cũng biết, phía sau mặt trời luôn có những đám mây. Cảnh Dịch từng không biết anh yêu cô và cô yêu anh nhiều đến như thế nào, rốt cục cũng đã biết. Cảnh Dịch vẫn luôn tin rằng coi mãi mãi ở đó, bên cạnh anh, rốt cục cũng đã hiểu không có gì là mãi mãi, nếu mất đi cô, cái anh còn lại chỉ là ký ức mà thôi. Câu chuyện truy thê hơi có tí ngược nam, cốt truyện khá, edit đến chương 43 phần còn lại mình đọc wikidich - bản cv dễ đọc, tốc độ ra chương mới khá nhanh, mỗi tội thi thoảng lại có pass ????????????, nàng nào muốn nhảy một hói showbiz không chỉ có showbiz thì nhảy hố nhá ???? *** Nếu không có cái icon “” kia trong văn án thì có khi mình đã “next” thẳng qua một bộ truyện khác rồi… Rõ ràng văn án đang nói đến một câu chuyện sặc mùi “ngược luyến”, nữ theo đuổi nam, sau khi nữ sử dụng mọi thủ đoạn để lấy được nam chính thì bị tai nạn mất trí nhớ, bấy giờ nam chính mới nhận ra mình yêu nữ chính, diễn một màn “đuổi tình tình chạy, chạy tình tình theo”. Nhưng không, tuyệt đối không! Văn án bao giờ cũng lừa người! Càng đọc càng thấy, rõ ràng đây là một bộ ngược nam !!! Ảnh đế Cảnh Dịch kết hôn được hai ngày, ngày thứ hai sau khi cưới, vợ anh bị tai nạn giao thông, mất đi ký ức tám năm, cũng tiện thể quên luôn anh, người bị cô bám hơn cả keo da chó trong suốt bảy năm trời. Lâm Hoan Hỉ trước khi mất trí nhớ là một cô gái mạnh mẽ, bản lĩnh, rạng rỡ như ánh mặt trời, cô mặt dày theo đuổi anh, suốt ngày làm trò mèo xung quanh anh, cho dù có bị lạnh lùng thế nào cũng không buông, một đường từ người hâm mộ, bạn diễn chung, làm người đại diện, từng bước bò lên giường anh, sau cùng cũng được như ý nguyện, trở thành vợ hợp pháp của Cảnh ảnh đế. Đáng thương, người luôn nhận được tình yêu nhiều như Cảnh ảnh đế, cuối cùng cũng bị “phản dame”, cô vợ luôn thích bám lấy anh tỉnh dậy liền quên anh sạch sành sanh, lại còn tự nhận là mình 17 tuổi! Rồi từ đấy con đường theo đuổi vợ đầy gian nan xen lẫn ngọt ngào của Cảnh ảnh đế bắt đầu “Tiểu tiên nữ 17 tuổi” của ảnh đế nói bản thân thích loại con trai cười rộ lên ấm áp, đáng tiếc, Cảnh ảnh đế quá già rồi, có so như thế nào thì cũng như “thầy chủ nhiệm” của cô mà thôi. “Tiểu tiên nữ” ngày xưa mê đắm anh từ bộ phim đầu tay, vậy mà giờ đây vừa ngoảnh mặt đã chê anh tạo hình quê mùa cũng ngay trong bộ phim ấy. “Tiểu tiên nữ” của anh ngày xưa luôn xem anh như bảo bối, giấu anh như “mèo giấu cứt”, luôn bài trừ cậu đàn em Trang Phong vì cho rằng cậu ta quá thân thiết với anh, thế mà giờ đây lại “rất thân thiện” với cậu ta, lại còn thân thiết đến mức không ngờ. Cảnh ảnh đế đáng thương, chuyện không hề có nữ phụ, mà chỉ có hàng tá các anh nam phụ, hết anh này đến anh khác. Cô gái của anh giờ đây không còn yêu anh, không còn nhớ anh, thậm chí còn đòi ly hôn với anh… Sau khi Lâm Hoan Hỉ mất trí nhớ, Cảnh Dịch mới nhận ra trước đây mình không hề hiểu người bên gối như cô hiểu anh. Cảnh Dịch yêu Lâm Hoan Hỉ, nhưng anh không thể hiện tình yêu của mình quá cuồng nhiệt như cô, vì yêu mới cưới, Cảnh Dịch đã nhận định ai là nhận định một đời. Lâm Hoan Hỉ không nhớ anh nữa, Cảnh Dịch nhận ra trước đây mình luôn hưởng thụ tình yêu của cô, vô tâm làm cho cô nghĩ tình yêu của mình chỉ đến từ một phía. Cô đã bỏ ra quá nhiều cho tình yêu của bọn họ, vậy thì bây giờ đến lượt anh bảo vệ tình yêu ấy, cô không nhớ anh cũng không sao, anh sẽ làm cho cô lại yêu anh một lần nữa, mặt dày thì có thế nào, chỉ cần đem được vợ về nhà bao nhiêu chuyện mất mặt anh cũng có thể! Trước khi mất trí nhớ, cuộc sống của Lâm Hoan Hỉ lúc nào cũng xoay quanh Cảnh Dịch. Cô nỗ lực vì anh, phấn đấu vì anh, cô luôn tỏ ra mình vô tư, hướng ngoại, tạo một lớp vỏ bọc mạnh mẽ để che dấu nội tâm tự ti của mình. Cô không rạng rỡ như ánh mặt trời, Lâm Hoan Hỉ luôn sợ anh sẽ bỏ rơi cô, luôn sợ mình không xứng với anh, chính Cảnh Dịch mới là ánh mặt trời của Lâm Hoan Hỉ. Một lần nữa làm một cô gái 17 tuổi, Lâm Hoan Hỉ không nhớ rõ những chuyện đau lòng trước kia nữa, lại làm một cô gái vô tư, vô lo, lắm lúc làm “ông chồng đột nhiên từ trên trời rơi xuống” đau đầu. Cô vừa cảm thấy xa lạ với Cảnh Dịch, vừa cảm thấy thân quen, cơ thể cô quen thuộc với vòng tay của anh, tâm hồn cô quen thuộc với những ấm áp mà anh mang lại. Rồi Lâm Hoan Hỉ dần dần nhớ lại những ký ức cũ, xen lẫn những ký ức ngọt ngào của hai người là cảm giác tự ti, sợ bị bỏ rơi, và cả những ký ức đau lòng trước khi gặp Cảnh Dịch. Lâm Hoan Hỉ không nhớ lại tất cả ký ức, nhưng cô biết mình đã lại yêu anh, luôn yêu anh. Nút thắt được cởi bỏ, lại có tình yêu luôn ở bên cạnh ủng hộ, bảo vệ, Lâm Hoan Hỉ từng bước bước ra khỏi vỏ ốc của bản thân, nỗ lực thực hiện ước mơ của chính mình, để xứng với Cảnh Dịch bằng chính cô tốt nhất. Năm nay là thời đại của truyện showbiz hay sao mà hàng loạt truyện được chọn edit. “Nghe nói tôi là vợ anh?” thật ra cũng chỉ có một số yếu tố showbiz mà thôi, nhưng truyện cũng khắc họa được phần nào sự khắc nghiệt của giới giải trí. Nhưng “no problem”, nam chính độc miệng lại mặt dày, đường hoàng là Ảnh đế không thể đạp đổ cân tất =. Truyện này tớ thích cả nam nữ chính, thích cả anh nam phụ “có đầy đủ tố chất của một nam chính” chỉ được lóe lên gần cuối truyện. Truyện đáng eo, cute, hường phấn, bản chuyển ngữ có tâm, vừa đúng guu của tớ. Nhân đây đội ơn bạn chuyển ngữ LaStella, hi vọng sớm ra 4 ngoại truyện để tớ bớt hóng, hiuhiuhiu… Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? của tác giả Cẩm Chanh.
nghe nói tôi là vợ anh