Nothing in life is to be feared; it is only to be understood. Now is the time to understand more so that we may fear less. —Marie Curie: Không có gì trên cuộc đời này là đáng sợ; chỉ cần nó được hiểu. Đây chính là thời điểm để hiểu nhiều hơn vì thế mà chúng ta có thể lo sợ ít hơn. CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU, VÀ CHÚNG TA ĐỀU LÀ NHỮNG KỊCH SỸ Trong suốt chiều dài cuộc đời, ta đóng rất nhiều vai diễn khác nhau: vai một người con, một người học trò, một người trưởng thành, một người chồng/ vợ, người cha/ mẹ, một người ông/ bà, … Vô số vai diễn khác nhau đến với cuộc đời, rất ít người có được lựa chọn cho những vai diễn của mình. Là thứ mà suốt cuộc đời bạn luôn luôn thấy nó thu hút một cách khó hiểu. Và như tôi đã nói, không may, điều thường xảy ra với chúng ta đó chính là khi ta lớn lên, khi ta trưởng thành. Đó chính là chúng ta ngày càng bị đẩy xa khỏi mục đích sống của mình. Gia đình hòa thuận, hóa giải được những khúc mắc trước đây, ấy là bạn đã giành chiến thắng trong cuộc sống. Bạn biết đấy, thế giới này vẫn còn quá nhiều người thậm chí không có một mái nhà để trở về, không có những người thân để thương yêu. Chúng ta đã là những người rất may mắn. 3. Có mục tiêu của riêng mình, có khả năng cải thiện bản thân Ai Trên Thế Gian Quên Đi Ngủ Tình yêu thương. 02:41; 245 Ấy là Sự Trông Cậy Trong Lòng Ta Sự trông cậy. 02:01; 430 Thân Thể Đang Đi Bộ Hành Cuộc Đời Đau Đớn Nghi thức. 01:56; 466 Sau Khi Vất Vả, Lao Khổ Thế Gian Qua Đi Vay Tiền Nhanh. Liệu ai trong số chúng ta đã từng có suy nghĩ rằng sẽ trở thành một người nổi tiếng, một người thành công, một người có lời nói đầy sự hưởng ứng của công chúng? Hay chúng ta đã từng và vẫn đang hâm mộ cuộc đời của một ai đó? Một người quyền lực? Một người thành công? Một người nổi tiếng?Chúng ta vẫn luôn bộn bề tìm kiếm những thông tin về họ, chúng ta đọc sách về cuộc đời của họ để mong rằng ta đạt được một thứ gì đó giống như họ thậm chí chúng ta khao khát rằng bản thân chính chúng ta cũng sẽ có một cuốn sách tự chuyện như các bạn có từng ngưỡng mộ cuộc đời của chính chúng ta không? Hay vẫn đang loanh quanh suy nghĩ về việc chúng ta sống ở trên đời này để làm gì? Hãy cùng YN lắng động và tâm sự nhé!Chúng ta là ai trong cuộc đời này?Một câu hỏi nghe có vẻ quen thuộc với chúng ta và ta nghĩ rằng thật đơn giản để trả lời. Nếu có ai hỏi tôi thì tôi cũng có thể thẳng thắn trả lời "Tôi là YN, người lắng nghe câu chuyện của bạn". Thoạt đầu, chúng ta có thể đều nghĩ rằng khi ai đó hỏi bạn là ai? Thì chúng ta sẽ mặc nhiên hiểu rằng đó là một hỏi để chúng ta giới thiệu bản thân. Vậy nếu chúng ta thêm câu hỏi ấy vài từ " Các bạn là ai trong cuộc đời này?" thì các bạn sẽ trả lời thế nào? "Tôi là chính tôi trong cuộc đời này thôi, chẳng là ai cả?".Một câu hỏi lại tiếp tục đặt ra "Sao tôi lại được sinh ra?". Những câu hỏi tưởng chừng như vô nghĩa không có lời giải đáp chính xác nào nhưng dường như trong chính chúng ta lại tự có câu trả lời. Và tại sao chúng ta lại đặt những câu hỏi như vậy. Cuộc sống vốn dĩ đối với mỗi người không phải ai cũng như nhau, không phải ai cũng được xuông sẻ và không phải ai cũng được sống hạnh phúc như chính chúng ta mong đợi. Chúng ta cần gì từ cuộc sống này?Khi bắt đầu có nhận thức thế nào là cuộc sống, thế nào là sự khổ, mình đã luôn tự hỏi những câu hỏi kiểu này. Chúng ta sinh ra – lớn lên – đi học – đi làm – lập gia đình – sinh con – nuôi dưỡng con cái – hết đời. Nếu thật sự là như vậy thì cuộc sống có lẽ sẽ rất nhàm chán, ắt hẳn phải có một ý nghĩa nào đó lớn hơn cho việc chúng ta sinh ra ở cuộc đời khi quan sát nhìn thấy những khổ đau ở người khác cũng như chính bản thân mình, thấy cuộc sống này sao khổ quá, mình đã tự hỏi liệu có hay không một con đường khác hạnh phúc dòng đời đưa đẩy cho mình gặp biến cố này đến sự kiện khác phải ở trong đó trải nghiệm rồi tự chiêm nghiệm mình mới thấu được khổ đau của bản thân, mới cảm thấy thật vọng, cảm thấy đau khổ, cảm thấy không ai hiểu mình, cảm thấy xung quanh mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa trong mắt mình. Bản thân dường như rơi vào hố sâu vô định, tuyệt vọng! Tại vì sao chúng ta lại yếu đuối như vậy? Không phải chúng ta nghe rằng mỗi người sẽ có mỗi tính cách khác nhau sao?Nhưng khi gặp đau khổ tuyệt vọng thì chỉ có một dạng người xuất hiện yếu đuối! Kém cỏi! Thất bại! Tiêu cực! Chúng ta không thể được như họ, nhìn họ xem, họ giàu có, họ có tất cả mọi thứ mà ta khát khao, cuộc sống của họ thật tuyệt vời, sao cuộc đời lại bất công với chính mình như vậy chứ? Cảm giác mọi thứ xung quanh đều sụp đổ, và bạn hoàn toàn bất đấy là lúc bạn bắt đầu đặt ra câu hỏi mà YN đã nhắc đến từ đầu. Đến khi nào chúng ta mới có thể kết thúc vòng quẩn quẩn này, đến khi nào ta mới thấu hiểu chính bản thân một số lời khuyên cho rằng chúng ta nên làm những việc như sau khi bản thân rơi vào tuyệt vọngKhócGiúp đỡ người khácĐối xử tốt với bản thânKhócRất khó để kiềm nén cảm xúc nên việc mà ta có thể giải tõa đầu tiên đó chính là rơi lệ. Nước mắt của chúng ta chính là hiện thân của sự bất lực, của thứ mà khiến chúng ta bức bối khó chịu đến cùng cực, hay nói cách khác bạn đã thật sự tuyệt vọng. Nhưng khóc xong rồi thì mọi chuyện đã được giải quyết chưa?Giúp đỡ người khácNếu bạn buồn, hãy làm gì đó để giúp đỡ người khác. Bạn có biết rằng, giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn thực sự sẽ mang lại cho bạn những niềm vui không gì sánh kịp. Bản thân chúng ta còn chưa thoát khỏi tuyệt vọng thì liệu chúng ta có thể giúp đỡ được người khác hay không?Đối xử tốt với bản thânKhi bạn bắt đầu cảm thấy muốn bỏ cuộc, hãy làm điều gì đó tốt cho bản thân. Đừng ích kỷ mà thỉnh thoảng hãy nuông chiều bản thân bằng cách ngủ thêm một tí hoặc mua cho mình một món quà. Nếu điều đó làm bạn vui và không làm hại người khác, thì hãy làm đi nhé! Nhưng liệu chúng ta sẽ duy trì được bao lâu?Vậy thì thật ra chúng ta có thể là gì chứ?Vậy thì thật ra chúng ta có thể là gì chứ? Câu trả lời ở chính các bạn, cuộc đời do chính bạn tạo ra, cần sự gìn giữ, cần niềm tin chính mình và cần sự bộc phá, không phải ai trong chính chúng ta cũng tìm được cách để sống một cách toàn chắc chắn chúng ta đều sẽ có một lý tưởng riêng cho mình, hiện tại không biết, thì vẫn còn tương lai, còn sau này, còn rất nhiều thứ chúng ta cần đối diện, để biết chúng ta là ai trong cuộc sống này, tốt hơn hết bạn nên hỏi chính bạn, đừng nhìn cách sống của người khác, đừng nghe lời họ nói, tự tin là chính bạn thì ắt hẳn bạn sẽ nhận ra nhiều thông điệp cuộc sống! Hay sao chúng ta lại không tự lựa cho mình một cách sống thật khác biệt chính là cách sống điên khùng? Tôi đã từng khuyên ai đó hãy sống một cách điên khùng trong SỐNG ĐIÊN KHÙNG ĐI! SAO LẠI PHẢI NGẠI! TOP 1 CÁCH GIẢI TỎA ÁP LỰC HAY NHẤT! Nhưng tôi cũng chưa từng muốn ai đó có cuộc sống điên khùng theo cách này, càng nghĩ thấy lựa chọn quả thực có chút trả thù và cực đoan, khi gián tiếp gây nỗi đau cho bản thân. Nhưng nghĩ lại nhìn cách mà cô ấy tự do cũng là một điều cô ấy mong muốn. Nhưng khi nhìn lại bản thân mình. Cảm giác chịu đựng tiêu cực của tôi trãi qua trong ngừng ấy thời gian nhưng tôi cũng không một lần nào đó muốn bức phá rào cản và vượt qua nó bằng cách thử một cuộc sống hoàn toàn mới. Có lẽ chưa có một điều gì đó tác động vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi. Hoặc những tác động hiện tại đã khiến tôi quen dần lấy nó. Nhưng người ta nói rằng " Mọi sự tiêu cực trong cuộc sống của bạn nếu không nhanh chóng đem nó giải thoát ra ngoài, thì cuối cùng nó sẽ khiến bạn trở nên thật điêu tàn, tuyệt vọng. Nỗi đau càng nén sâu là nỗi đau nguy hiểm. Vì trên thực tế, nếu có ai đó gặp vấn đề tiêu cực hay buồn phiền mà họ vẫn có thể nói ra, vẫn có thể tâm sự và chia sẽ thì đối với trái tim của họ, vết thương này vẫn có thể chữa bạn lắng nghe họ, nếu bạn ôm lấy họ, nếu bạn thông cảm và thấu hiểu họ, không cần bất kì lời an ủi nào. Chỉ cần bạn ở bên cạnh có lẽ trái tim của họ đã được sưởi ấm thêm phần để bản thân trở nên vô cảm với những tiêu cực, với những tác động khiến bạn đau khổ, đừng khiến bản thân phải chai lì và cảm thấy quen thuộc với nó. Làm bạn với nỗi đau thật sự là một sự tuyệt chỉ hi vọng rằng, khi ai đó muốn thử thách hay làm một điều dì đó thật điên khùng thì vẫn nên suy nghĩ cho bản thân trước nhé. Vì cái giá mà bạn phải trả sau này sẽ là rất Giả YN'Story-Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng tổng giá trị +22,000,000 VNĐ /tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của Xem chi tiết tại link * Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ. Chắc rằng. Chắc và rất chắc rằng. Mỗi mỗi con người đều đã hơn một lần tự hỏi mình một câu như thế. Đoạn tuổi nào cũng có lý do để hỏi. Đoạn tuổi nào cũng có một câu trả lời. Những câu trả lời không giống nhau. Mỗi câu trả lời ứng với một thời đoạn. Tùy vào những mất được những trải nghiệm mà tính chất câu trả lời ấy bi quan hay lạc quan. Nhưng phần lớn, để có câu trả lời bao hàm nhất, xác định nhất, sát với bản thân nhất thì người ta phải có một chặng trình trải nghiệm. Cụ thể là phải vào tuổi 50 trở đi, là một đoạn tuổi kinh qua khá nhiều thăng trầm của đời sống, thành bại đều cho người ta những cảm nghiệm đắt giá. Khi đó, ít nhất cũng vài phần người ta tự trả lời được “TA LÀ AI TRONG CUỘC ĐỜI NÀY?” Mỗi một người khi được sinh ra trong cõi đời này đều có một trách vụ. Nghe thì có vẻ to tát, nhưng chỉ cần để tâm suy ngẫm một chút khi đã trải qua phần lớn những thăng trầm đậm nhạt của bản thân. Rằng vì sao, lẽ ra mình phải ở vị trí kia làm việc kia mới phải, nhưng vì sao mình lại phải làm cái việc mà mình không mấy hứng thú này? Lẽ ra mình sẽ làm tốt hơn rất nhiều hiệu quả cao hơn rất nhiều giá trị sẽ đáng ngưỡng mộ hơn rất nhiều nếu… Nhưng đáng tiếc là mình không được ngồi vào chỗ đó nắm giữ vai trò đó thực thi khai triển hàng loạt những kế hoạch chiến lược mà mình đã ấp ủ hàng bao năm. Tại sao ngày đó giờ đó mình lại gặp phải một sự việc đó để cuộc đời mình rẽ sang một lối khác. Hoặc. Mình quá là may khi được làm cái việc mình đam mê yêu thích. Có thành quả có hậu quả gì thì cũng là sự lựa chọn của mình. Mình thấy hạnh phúc thấy mãn nguyện với từng thành tích nho nhỏ và mình vẫn nuôi ước vọng hoài bão cho một ngày mai tốt hơn tươi sáng hơn. Nếu ngày đó giờ đó mà mình không gặp được cơ hội này thì không biết bây giờ mình sẽ thế nào nhỉ ? Nếu cho mình sinh ra lần nữa chắc mình cũng không có lựa chọn khác. Đại để là một phần đúc kết kha khá để có thể đưa ra một khẳng định. Có điều, những ai được hanh thông hoạn lộ thành đạt ít nhất là thỏa mãn được những ước nguyện cái thủa đầu đời thì không mấy để tâm đến cái thứ vị mình đã có, cho dù có cũng không mấy khi đặt để thành câu “Ta là ai trong cuộc đời này ?”. Một phần họ không còn nhiều cầu vọng, một phần họ dành thời gian cho những thụ hưởng, phần nữa thì kha khá những người chung quanh bằng nhiều hình thái đã trả lời hộ họ rồi, kể cả khi không hoàn toàn đúng thế. Còn lại thì phần lớn những người trải qua một quãng đời dài đầy quăng quật gập ghềnh trúc trắc đau lên hận xuống, cho đến ngày đầu năm thứ tóc mà trong tay chưa hoặc không có gì gọi là đáng tự hào, cuộc sống vẫn lật bật những lo toan giằng xé, bản thân thì nội thương ngoại thương sẹo lồi sẹo lõm, cám cảnh phận đời mới lẩn mẩn nghĩ tới nghĩ lui nghĩ xuôi nghĩ ngược nghĩ miết mà không ra cái chi chi mới buột mồm “Ta là ai trong cõi đời này?”. Thông thường người ta hay dùng một điểm nhấn đáng kể nhận làm mệnh danh. Là điều gì làm tổn thương nhất, thất bại nhất, yếm thế những cái được hầu như đi vào quên lãng rất nhanh, khi được cái này rồi thì lại tiếp tục chinh phục cái khác, và được thì không biết bao nhiêu mới đủ. Vậy nên tâm thức thường chỉ ghi nhận những mục tiêu chưa được, hoặc những mất mát đã qua. Chính vì vậy, khi cần điểm lại một chặng trình thì phân lớn người ta vẫn than thở kêu ca là chính. Rất cần thiết phải nhìn nhận một cách công bằng, trước hết là với chính bản thân mình, sau nữa là các yếu tố liên quan. Bản thân mỗi người dù thế nào cũng vẫn có những khuyết thiếu. Cái đạt được phần nhiều thuộc về phần ưu điểm. Cái chưa đạt được hay chẳng thể nào đạt được thì luôn thuộc về khuyết điểm, yếu tố may rủi chỉ là sự cộng hợp. Ưu điểm thì không cần phải bàn, nhưng khuyết điểm thì ở rất nhiều góc độ. Nếu ai nhận ra đâu là những khuyết điểm và cố gắng điều chỉnh khắc phục thì có hội khả quan là rất có thể. Tuy nhiên, khá nhiều là không muốn thừa nhận khuyết điểm, nhất là những khuyết điểm thuộc về nhân cách bản chất mà có sự ảnh hưởng lớn đến vị thế và sĩ diện. Và đương nhiên đó cũng là điều căn cốt khiến cho nhiều mục tiêu mong muốn mà không thể nào chạm đến, cùng với đó là sự đổ lỗi. Để khi cẩn điểm lại “Ta là ai ?” thì họ sẽ nghĩ lẽ ra ta phải là … nhưng vì … Còn mọi thứ liên quan là gì ? Con người – Môi trường – Hoàn cảnh – Xã hội. Tất cả đều góp phần tác động. Việc của mỗi Ta là Điều – Vận. Dù có thể hay không có thể thì đó vẫn luôn là tính hai mặt luôn luôn hiện diện. Vậy nên, để chốt lại “Ta là ai trong cuộc đời này ?” thì chỉ có một đáp án Ta là Ta với đầy đủ hỉ nộ ái ố dở hay sai đúng. Một Ta thì không có nhân bản. Nhưng mỗi Ta thì đều có những điểm chung là sự bất toàn. Nếu cần một nhân danh, thì Ta nào cũng có đủ cả công lẫn tội. Vấn đề là cái nào nhiều hơn. Gút lại rằng Một Ta chỉ có một đời. Hơn nhau chỉ một tiếng cười thênh thang. . Đàm Lan Filed under Góc nhìn cuộc sống, Sống vui, Tản mạn Tagged “Ta là ai?“, Góc nhìn cuộc sống, Sống sao để lại tiếng cười thênh thang Chúa nhật, đây là cách gọi của người Công giáo, hình như nó có ý nghĩa rằng, đây là ngày của Chúa, ngày để hướng về Chúa, về những điều cao thượng nên mọi người nghỉ làm và đến nhà thờ để cầu nguyện, để xưng tội, để nghe giảng Thánh kinh… nói chung là một hành động hướng thiện để cứu rỗi linh hồn người. Người bên lương, tức là không theo tôn giáo nào, gọi là ngày Chủ nhật, có lẽ là ngày của chủ, ngày tự chủ được nghỉ làm và tự do hoạt động theo ý thích của cá nhân mình. Sau một tuần làm việc mệt mỏi, đa phần mọi người sẽ lựa chọn cho mình những kế hoạch nghỉ ngơi, thư giãn xả stress để chuẩn bị cho tuần làm việc kế tiếp. Người theo đạo Phật hình như là sẽ đi chùa, đi chùa cầu an, đi chùa nghe giảng Pháp, tập ngồi thiền cho tâm hồn được bình an thanh thản sau những ngày vất vả bon chen toan tính thiệt hơn. Còn một loại nữa, người bên lương nhưng có biết tí ti về Phật giáo. Mình chưa có nhiều trải nghiệm, chưa có đủ đức tin vào tôn giáo, nhưng triết lý Phật giáo rất tinh tế và thông minh, chỉ cho mình thấy bản chất của cuộc đời, bản chất của con người, giúp mình nhận ra chân giá trị của cuộc đời này, tiêu trừ phiền muộn và đạt được bình an hạnh phúc. Vì sao mình biết đến Phật giáo, vì sao mình có hứng thú với Kinh Phật và vì sao mình có thể nghe được, hiểu được triết lý Phật giáo? Như Phật nói, có lẽ mình cũng có duyên. Thuở nhỏ, mình đã thắc mắc và hỏi mama, mẹ là người sinh ra con, vậy thì ai là người sinh ra mẹ hả mẹ? Hmm, Bà ngoại, tất nhiên rồi, thế rồi ai sinh ra bà ngoại? Hmm, Cụ ngoại . Trên nữa là Kị ngoại sinh ra Cụ ngoại, rồi Tổ ngoại, Tiên ngoại vv … Thế thì, ai là người đầu tiên hả mẹ? Ai là người đầu tiên có mặt trên đời này??? Tuổi học sinh, mình hài lòng với thuyết tiến hóa, và đồng ý rằng loài vượn tiến hóa thành con người. Tuổi học sinh, mình cũng chỉ dừng lại ở câu hỏi đó thôi, chưa biết hỏi “mình sinh ra để làm gì hả mẹ?” Rồi thời gian qua đi, mình lớn dần lên, học Phổ thông, học Đại học và đi làm. Khi đi làm mình bắt đầu trưởng thành hơn, nhận ra được thời cuộc và thân phận con người trong xã hội này. Cuộc sống đi làm mưu sinh gặp nhiều áp lực. Lúc này nhu cầu được trả lời câu hỏi thứ 2 ngày càng cấp thiết. Ta là ai đây, đến đây để làm gì? Và rồi sẽ đi về đâu? Đây chính là cơ duyên đưa mình đến với triết lý Phật giáo. Cuộc đời là 1 vòng tuần hoàn. Ngay cả đất trời cũng phải có 4 mùa rồi lặp lại theo chu kỳ. Mây sẽ hóa thành mưa, mưa xuống thành nước chảy ra sông, ra suối ra biển, thoát hơi ngưng tụ lại thành mây rồi lại mưa xuống. Thế thì mây từ đâu đến, rồi sẽ đi về đâu? Ta có thể nhìn thấy được. Hạt bắp gieo xuống đất mọc thành cây con, cây con lớn dần và ra hoa, ra hạt, hạt rơi xuống đất lại mọc thành cây. Vậy thì hạt bắp từ đâu đến đây, từ đâu mà có? Ta chưa nhìn thấy được. Trừu tượng hơn, ta lấy hai hòn đá quẹt vào nhau, ngọn lửa phát ra, bắt vào que gỗ bốc cháy, cháy hết que gỗ ngọn lửa cũng mất đi. Ngọn lửa từ đâu đến, rồi nó đi về đâu? Phật giáo giải thích như thế này, ngọn lửa không từ đâu đến, và cũng không mất đi, nó luôn ở đó trong không gian, và khi có đủ điều kiện thì nó biểu hiện lên và mắt ta nhìn thấy được, khi không còn đủ điều kiện thì nó không biểu hiện nữa và ta không nhìn thấy nó. Đó là thuộc tính không sinh không diệt, không đến không đi. Hạt bắp, nếu không được gieo xuống đất, không được tưới nước sẽ không phát triển thành cây bắp, và nó sẽ tan ra hóa thành các hợp chất cấu thành lên nó. Đó là thuộc tính Vô ngã, tức là không có cái gì mà bản thân nó là hạt bắp cả, khi các hợp chất có điều kiện kết hợp với nhau thì nó tạo thành 1 hạt ta gọi là hạt bắp, khi các hợp chất đó không còn đủ điều kiện hợp lại thì sẽ không còn cái gọi là hạt bắp. Các điều kiện để cho 1 đối tượng tạo thành và biểu hiện ta gọi đó là cơ duyên. Khi có đủ cơ duyên, hạt bắp được tạo thành, ngọn lửa được tạo thành. Khi hết cơ duyên, hạt bắp tan biến, ngọn lửa tan biến. Vậy thì từ hư không, từ đâu mà có các cơ duyên đây, hay có thể hỏi cách khác dễ hiểu hơn, từ hư không, làm sao mà có vũ trụ này đây? Điều này Phật giáo nói rằng, nó nằm ngoài khả năng tìm hiểu được và có thể hiểu được của con người. Chúng ta chấp nhận như thế , không có cách nào để trả lời được điều này. Nếu như nói Thượng đế tạo ra tất cả, vậy ta có thể hỏi “từ hư không làm sao mà có Thượng đế được không?”. Cho nên sự tồn tại của vũ trụ này nằm ngoài khả năng hiểu biết của con người. Thư giãn một chút và giờ ta bàn đến bản thân con người chúng ta. Phật giáo nói rằng, bản thân con người hợp từ 5 uẩn, nhưng theo ý hiểu của mình, mình hiểu đơn giản hơn cho dễ hình dung, là gồm có 2 phần, thân thân xác và tâm tâm thức. Thân xác, giống như cây bắp vậy, được tạo thành từ các hợp chất, do cha mẹ sinh ra, ăn uống lớn lên tạo ra thân xác này, rồi khi mất đi, thân xác này lại tan ra. Tâm thức giống như ngọn lửa vậy, đang tồn tại trong không gian, và khi có đủ cơ duyên, thì nhập vào thân xác này, điều khiển thân xác này, khi hết cơ duyên thì lại không biểu hiện được nữa. Vậy ta là ai đây, từ đâu đến đây? Ta là cái tâm thức kia đang ngự trị trong thân xác này, trước đó ta tồn tại ở 1 dạng vật chất khác, ở 1 thế giới khác mắt thường không nhìn thấy còn gọi là kiếp trước, hiện giờ ta cũng chưa biết đó là dạng vật chất gì, thế giới gì. Rồi khi mất đi lại chuyển sang thế giới khác, cái này tuân theo thuyết nhân quả và luân hồi. Chỉ có người tu hành đến độ thần thông mới biết được kiếp trước kiếp sau họ là ai, người thường như ta thì không có khả năng đó. Thực ra sự hiểu biết Phật giáo của mình chỉ dừng ở mức đơn sơ thôi, còn nhiều câu hỏi, thắc mắc nữa nhưng nếu muốn trả lời được và hiểu thấu, chứng nghiệm Giáo lý thì cần có thêm thời gian và công sức. Thôi, có lẽ ta dừng ở đây, phân tích tìm hiểu như thế để thấy rằng, kiếp sống con người chỉ là 1 giai đoạn. Bản thân ta kiếp trước có thể là thần tiên trên trời quậy phá nghịch ngợm bị giáng xuống làm người , kiếp này sống tốt kiếp sau có thể lại được về trời, còn nếu giỏi nữa thì có thể thành Đạo quả, thoát vòng luân hồi, mãi mãi cực lạc an vui. Đi từ xa rồi đến gần, giờ đến cuộc sống ở kiếp con người, trong thân xác này đây. Sinh ra là con người, mình đã tâm niệm, sống mà không có lý tưởng thì có khác nào đang tồn tại giống như động vật vậy. Nghĩ như thế cũng không hẳn sai, nhưng thành ra tự làm khó mình. Thế hóa ra, mọi người bình thường chỉ sống, làm việc, lập gia đình lấy vợ lấy chồng, sinh con rồi làm lụng nuôi con, sau này già chết đi thì cũng không khác động vật sao? Họ không có lý tưởng gì đấy, nhưng khác động vật chứ, có 1 công việc để làm, có 1 gia đình biết yêu thương nhau, có 1 mục đích để hướng tới đó là tương lai của các con, như thế sao gọi là không khác gì động vật được? Cho nên, đó chỉ là suy nghĩ nông nổi mơ mộng của tuổi trẻ thôi, giờ mình điều chỉnh lại cho phù hợp hơn Sinh ra là con người, có 1 công việc để làm, 1 gia đình để yêu thương thế là có hạnh phúc rồi, hơn hẳn động vật rồi, rồi nếu đã đảm bảo được cuộc sống cho tổ ấm bản thân rồi thì nên chăng có 1 lý tưởng cao hơn, lý tưởng này thực hiện đc thì tốt mà ko đc cũng ko sao . Vậy thôi, thực tế hơn và đơn giản hơn, dễ dàng hơn, dễ có hạnh phúc hơn. Mình cũng chỉ là 1 trong hàng tỉ người bình thường mà thôi. Đến đây để sống hạnh phúc, cố gắng làm sao cho cuộc sống được thoải mái, thanh thản, hạnh phúc, không làm gì có lỗi với ai, rồi thì còn đi sang thế giới khác nữa cơ mà , lo cho bản thân mình trước, lo cho gia đình mình trước. Có 1 công việc để làm, có 1 gia đình để yêu thương là quá đủ để có hạnh phúc rồi. Phật giáo giúp mình rất nhiều, giúp mình tiêu trừ được phiền não, và sống thảnh thơi hơn. Khi công việc không được như mong muốn, tương lai trước mắt mình đã vẽ ra bỗng chốc tan biến, Phật giáo giúp mình cân bằng lại, giúp mình nhận ra, hiện tại dù sao vẫn còn có 1 việc để làm, hàng ngày vẫn đầy đủ nhu cầu thiết yếu, thân xác chẳng mệt nhọc gì, thế là hạnh phúc quá rồi, may mắn hơn nhiều người rồi, còn đòi hỏi gì nữa đây. Cho nên mình đang buồn rầu, đang lo lắng rồi cuộc đời sẽ như thế nào đây, mà bình tâm lại được ngay, bình tĩnh đi làm, ăn cơm, suy nghĩ, như hiện giờ là vẫn ổn, nếu muốn tốt hơn, mình có thể từ từ sẽ nghĩ ra được cách làm cho tốt hơn. Quan trọng là mình nhận ra mình vẫn ổn. Phật giáo giúp tâm hồn mình cảm nhận tinh tế hơn, biết trân trọng những gì mình đang có, biết cảm nhận được hạnh phúc từ những điều nhỏ nhặt nhất. Rồi thì tâm lý sợ hãi nữa. Dù mình có tài giỏi đến đâu mình cũng không thể kiểm soát hết được mọi việc theo ý mình. Cuộc sống vốn dĩ vận động theo quy luật của nó, có những việc xảy ra theo ý mình và cũng có những việc không theo ý mình. Tâm lý sợ hãi, cảm giác bất an xảy đến khi có những việc mình không kiểm soát được, không lường trước được. Vậy làm thế nào để bớt sợ hãi, bớt cảm thấy bất an? Phật giáo chỉ cho mình thấy cuộc đời là vô thường, tức là cuộc đời không thường như vậy mãi. Chẳng có nỗi buồn nào là mãi mãi, chẳng có nỗi đau nào kéo dài mãi, mọi việc cuối cùng cũng qua đi, người phương tây gọi là “It will be OK”, rồi mọi việc cũng ổn thôi. Cuộc đời này tất yếu sẽ có những sóng gió xảy đến với ta, tất yếu sẽ có những tai nạn không thể nào phòng ngừa được. Cách tốt nhất có thể làm là vui vẻ chấp nhận, những việc xảy đến cho ta đều là những việc nên xảy ra và cần thiết xảy ra. Mỗi biến cố đều mang lại cho ta nhiều bài học đắt giá, giúp ta trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Hay nhất là Phật giáo chỉ cho mình biết cách yêu thương đúng đắn. Đời sống con người mà, có gì ý nghĩa hơn tình yêu thương. Tình yêu nam nữ, tình yêu gia đình, tình thương đồng loại, tình yêu thương vạn vật xung quanh… nếu ta biết yêu thương đúng nghĩa, thật ko còn gì có thể hạnh phúc hơn. Mình rất thần tượng 1 thầy tu và thích thơ 4×5 của Thầy. Ví dụ thơ về tình thương Tình yêu thương rộng lớn 1 Luôn mang tới niềm vui Cùng chia sớt nỗi khổ Dìu nhau về thảnh thơi. Hay là thơ về tình yêu nam nữ Yêu như yêu lần đầu 2 Xin nâng đỡ đời nhau Bằng con tim hiểu biết Lo sợ gì thương đau. Đúng thế, vừa có tình yêu thương, vừa có sự hiểu biết, chúng ta há còn lo sợ điều chi? Nói chung, triết lý Phật giáo rất sâu sắc, tinh tế, thông minh giúp mình được mở mang đầu óc. Mình rất hâm mộ triết lý này nhưng mình sẽ không đi tu hoặc ít nhất là đến bây giờ chưa có ý định đi tu. Có thể do mình chưa đủ trải nghiệm, nên chưa đủ đức tin. Do vậy con đường sắp tới của mình vẫn là con đường đời, và có Đạo ở bên. Viet Pham Viet Pham Marketing Staff at Anpha Holdings Published Dec 16, 2018 Trong cuộc đời này! đôi khi ta là khách trọ đối với một ai đó. Ta đến với họ, và rồi sẽ ra đi. Nhưng đôi khi, ta là nhà trọ cho một ai đó nghỉ ngơi, tiếp sức để họ tiếp tục hành trình cuộc đời. Và họ sẽ ra đi. Đừng níu giữ! Xem thêm nhiều video về góc nhìn cuộc sống tại đây Hãy nhớ rằng Trong Cuộc Đời Này... Có những người sẽ không bao giờ đi qua cuộc đời ta. Nhưng có những người sẽ đến với ta 1 lần, và mãi mãi không rời xa ta. Ta gọi họ là Tri Kỷ. Hãy trân trọng và yêu mến họ, vì họ sẽ cùng ta đi đến cuối con đường. Nhưng cũng sẽ...Có những người đến với ta như một cơn gió. Ta với họ, họ với ta sẽ chỉ là những khoảnh khắc, những kỷ niệm. Đừng cố níu giữ một cơn gió, cũng đừng bắt hiện tại phải tái hiện những khoảnh khắc và kỷ niệm đã đi qua. Nếu cố níu giữ những gì không thuộc về mình, những gì thuộc về quá khứ...thì ta chỉ thất vọng và khổ đau thêm. Hãy để những kỷ niệm và khoảnh khắc đã qua nuôi ta lớn hơn là để nó dày vò và làm tổn thương ta. Mỗi con người là mỗi cuộc đời riêng biệt, và mỗi cuộc đời là mỗi câu chuyện của sự sống. Hãy nhớ rằng Trong thế giới sự sống, mọi vật đều bình đẳng. Hãy biết tôn trọng và nâng niu cuộc đời của mình, và những người xung quanh. Hãy sống một cuộc đời đáng sống. Hãy sống cuộc đời của mình, đừng để người khác sống thay. Mỗi người chỉ có 1 lần để sống, vì thế hãy sống cuộc sống của một con người, một con người thực sự. Cảm ơn các bạn đã theo dõi, truy cập để xem nhiều bài viết hơn nhé. [G]Khi ta ngước mắt nhìn trời xanh [Em]bao nhiêu tinh tú mặt trời mặt trăng[C]Vinh quang Chúa chiếu rạng trời cao[D]Thưởng ngoạn công trình Chúa lập sanh[G]Ta là ai mà Chúa phải bận tâm[Em]Ta là ai mà muôn loài phục tùng[C]Ta chỉ là các bụi, là giọt sương mai [D]Ta không thể hiểu thấu tình yêu diệu kỳ[G]Thế nhân là gì? [Em]Chúa phải chịu chết[C]Chính trên thập tự [D]Chúa tuôn giòng huyết[G]Ta là ai là con của Đức Chúa Trời[Em]Ngài là Vua là Chúa của ta suốt đời[C]Chúa là Đấng hằng có vô cùng Ngài [D]là Đấng ta thờ tôn[G]Ta là ai là con của Đức Chúa Trời[Em]Ta được Chúa dựng nên một cách lạ lùng[C]Chúa Ngài yêu thương ta vô bờ, ta được [D]hưởng cơ nghiệp Ngài ban trong nước thiên [G] eyes gaze at the blue skies, [Em]the many stars, the suns and moon[C]God’s glory shines through vast skies[D]Behold the works His hands formed [G]Who am I that God would mind me[Em]Who am I that all submits to [C]I am but a dust, a dew at dawn[D]I can’t comprehend amazing love[G]What then is man? [Em]He had to die?[C]That on the cross, [D]Jesus poured His blood[G]Who am I but God’s beloved child[Em]He’s my King, my Lord my whole life through[C]He’s the everlasting God, [D]I’ll worship You, my Lord.[G]Who am I but God’s beloved child[Em]God created me so wondrously [C]God so loves me boundlessly,I’ll [D]receive His inheritance in heav’n on [G]high.

ta là ai trong cuộc đời này